Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 29.
Thiền mọi ngày
Bất kì khi nào bạn thấy có thời gian, chỉ vài phút
làm thảnh thơi hệ thống thở, không gì khác – không cần thảnh thơi toàn thân
thể. Ngồi trên tàu hoả hay máy bay, hay trong ô tô, không ai sẽ nhận biết rằng
bạn đang làm điều gì đó. Thảnh thơi hệ thống thở. Để cho nó hệt như khi nó vận
hành tự nhiên. Thế rồi nhắm mắt lại và quan sát việc thở đi vào, đi ra, đi vào…
Đừng tập trung. Nếu bạn tập trung, bạn tạo ra rắc
rối, bởi vì thế thì mọi thứ trở thành quấy rối. Nếu bạn cố tập trung khi ngồi
trong ô tô, thế thì tiếng ồn của ô tô trở thành quấy rối, người ngồi bên cạnh
bạn trở thành quấy rối.
Thiền không phải là tập trung. Nó đơn giản là nhận
biết. Bạn đơn giản thảnh thơi và quan sát việc thở. Trong việc quan sát đó,
chẳng cái gì bị loại trừ. Ô tô đang chạy rù rù – hoàn toàn tốt, chấp nhận nó.
Giao thông đang trôi qua – điều đó là tốt, một phần của cuộc sống. Hành khách
đi cùng đang ngáy bên cạnh bạn, chấp nhận điều đó. Không cái gì bị bác bỏ. Bạn
không làm hẹp ý thức của mình.
Tập trung là việc làm hẹp ý thức của bạn để cho bạn
trở thành một điểm, nhưng mọi thứ khác trở thành sự cạnh tranh. Bạn đang tranh
đấu với mọi thứ khác bởi vì bạn sợ rằng điểm này có thể bị mất. Bạn có thể bị
làm phân tán, và điều đó trở thành gây rối loạn. Thế thì bạn cần ẩn dật,
Himalayas. Bạn cần Ấn Độ, một căn phòng nơi bạn có thể ngồi im lặng, không ai
quấy rầy bạn chút nào.
Không, điều đó không đúng – điều đó không thể trở
thành quá trình sống được. Nó đang làm cô lập bản thân bạn. Nó quả có kết quả
tốt nào đó – bạn sẽ cảm thấy thanh bình hơn, bình thản hơn – nhưng những kết
quả đó là tạm thời. Đó là lí do tại sao bạn cứ cảm thấy lặp đi lặp lại rằng
phong thái bị mất. Một khi bạn không có các điều kiện để nó có thể xảy ra, nó
bị mất đi.
Việc thiền mà bạn cần các điều kiện tiên quyết nào
đó, trong đó những điều kiện nào đó cần được thoả mãn thì không phải là thiền
chút nào – bởi vì bạn sẽ không có khả năng làm nó khi bạn sắp chết. Cái chết sẽ
là sao lãng thế. Nếu cuộc sống làm bạn sao lãng, nghĩ về cái chết. Bạn sẽ không
có khả năng chết có tính thiền, và thế thì toàn thể sự việc là vô tích sự, bị
mất. Bạn sẽ lại chết trong căng thẳng, lo âu, trong khổ sở, trong đau đớn, và
bạn lập tức tạo ra lần sinh tiếp của mình theo cùng kiểu.
Để cái chết là tiêu chuẩn. Bất kì cái gì có thể được
làm ngay cả khi bạn sắp chết cũng đều là thực – và cái đó có thể được làm ở bất
kì chỗ nào; ở mọi nơi, không có điều kiện nào là cần cả. Nếu đôi khi có hoàn
cảnh tốt, thì tốt, bạn tận hưởng chúng. Nếu không, điều đó không tạo ra khác
biệt gì. Ngay cả ở bãi chợ bạn vẫn làm nó.
Đừng làm bất kì nỗ lực nào để kiểm soát nó, bởi vì
mọi kiểm soát đều là từ tâm trí, cho nên thiền không bao giờ có thể là điều bị
kiểm soát.
Tâm trí không thể thiền được. Thiền là cái gì đó bên
ngoài tâm trí, hay ở dưới tâm trí, nhưng không bao giờ bên trong tâm trí. Cho
nên nếu tâm trí vẫn còn theo dõi và kiểm soát, nó không phải là thiền; nó là
tập trung. Tập trung là nỗ lực tâm trí. Nó đem các phẩm chất của tâm trí lên
đỉnh của chúng. Nhà khoa học tâp trung, người lính tập trung; thợ săn, nhà
nghiên cứu, nhà toán học, tất cả đều tập trung. Đây là các hoạt động tâm trí.
Bạn có thể chọn bất kì lúc nào. Không có nhu cầu đặt
thời gian cố định. Dùng bất kì thời gian nào sẵn có. Trong buồng tắm khi bạn có
mười phút, ngồi dưới vòi hoa sen và thiền. Vào buổi sáng, vào buổi chiều, bốn
hay năm lần, với những khoảng nhỏ – chỉ năm phút – thiền, và bạn sẽ thấy rằng
nó trở thành việc nuôi dưỡng thường xuyên.
Không có nhu cầu làm điều đó hai mươi tư giờ.
Chỉ một cốc thiền cũng sẽ có tác dụng. Không cần
uống cả dòng sông. Chỉ một cốc trà cũng có tác dụng. Và làm nó thoải mái hết
sức. Thoải mái là phải. Làm nó tự nhiên hết sức. Và đừng phải theo nó – làm nó
bất kì khi nào bạn thấy có thời gian. Đừng làm ra thói quen từ nó, bởi vì mọi
thói quen đều là của tâm trí, và người thực thì thực tế không có thói quen.
Xem tiếp Chương 30 - Quay về
Mục lục