Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 30.
Thảnh thơi và thoải mái
Để thảnh thơi người ta phải rất thoải mái. Cho nên
hãy làm cho bản thân bạn được thoải mái. Bất kì tư thế nào bạn muốn lấy trong
ghế, cứ lấy. Nhắm mắt lại và thảnh thơi thân thể. Từ ngón chân tới đầu, cảm từ
bên trong nơi bị căng thẳng. Nếu bạn cảm thấy nó ở đầu gối, thảnh thơi đầu gối.
Chạm vào đầu gối và nói với đầu gối, ‘Thảnh thơi đi.’ Nếu bạn cảm thấy căng
thẳng ở vai, chạm vào chỗ đó và nói, ‘Thảnh thơi đi.’ Trong vòng một tuần bạn
sẽ có khả năng trao đổi với thân thể mình.
Thảnh thơi trong ghế, để đèn tối hay mờ tuỳ ý bạn,
nhưng đèn không nên sáng. Bảo mọi người trong hai mươi phút này đừng quấy rầy,
không điện thoại, không bất kì cái gì… cứ dường như thế giới không còn nữa cho
hai mươi phút đó. Đóng cửa lại, thảnh thơi trong ghế với quần áo rộng để cho
không bị bó chặt ở đâu cả, và bắt đầu cảm thấy chỗ có căng thẳng. Bạn sẽ thấy
nhiều chỗ căng thẳng. Những chỗ đó phải được làm thảnh thơi trước, bởi vì nếu
thân thể không được thảnh thơi thì tâm trí cũng không thể thảnh thơi được. Thân
thể tạo ra tình huống cho tâm trí thảnh thơi. Thân thể trở thành phương tiện
của việc thảnh thơi.
Bất kì chỗ nào bạn cảm thấy căng thẳng nào đó, chạm
vào thân thể riêng của bạn với tình yêu sâu sắc, với từ bi. Thân thể là người
phục vụ của bạn và bạn đã không trả gì cho nó cả – nó đơn giản là món quà. Và
nó phức tạp thế, phức tạp cực kì tới mức khoa học vẫn chưa có khả năng làm ra
cái gì giống thân thể. Nhưng chúng ta chưa bao giờ nghĩ về điều đó; chúng ta
không yêu mến thân thể. Ngược lại chúng ta cảm thấy cáu giận về nó.
Và cái gọi là các thánh nhân đã dạy nhiều điều ngu
xuẩn cho mọi người – rằng thân thể là kẻ thù, rằng thân thể là sự thoái hoá của
bạn, rằng thân thể đang kéo bạn xuống, rằng thân thể là tội lỗi; nó toàn là tội
lỗi. Nếu bạn muốn phạm tội, thân thể giúp đỡ, điều đó đúng. Nhưng trách nhiệm
là của bạn, không phải của thân thể. Nếu bạn muốn thiền, thân thể sẵn sàng giúp
bạn điều đó nữa. Nếu bạn muốn đi xuống, thân thể đi theo bạn. Nếu bạn muốn đi
lên, thân thể đi theo bạn. Thân thể không phải là thủ phạm chút nào. Toàn thể
trách nhiệm là của tâm thức riêng của bạn – nhưng chúng ta bao giờ cũng cố gắng
tìm kẻ chịu báng. Thân thể đã là một trong những kẻ chịu báng cổ đại nhất. Bạn
có thể ném bất kì cái gì lên nó, và thân thể câm. Nó không thể trả đũa lại
được, nó không thể trả lời được, nó không thể nói rằng bạn sai. Cho nên bất kì
điều gì bạn nói, đều không có phản ứng từ thân thể chống lại điều đó.
Cho nên cứ đi khắp thân thể và bao quanh nó bằng từ
bi yêu mến, bằng thông cảm sâu sắc, chăm nom. Điều này sẽ mất ít nhất năm phút,
và bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rất rất mềm rũ, thảnh thơi, gần như ngủ. Thế rồi đem
tâm thức bạn tới việc thở: thảnh thơi việc thở.
Thân thể là phần bên ngoài nhất của chúng ta, tâm
thức là phần bên trong nhất, và thở là cây cầu nối chúng lại với nhau. Đó là lí
do tại sao một khi việc thở biến mất, con người chết – bởi vì cây cầu bị gẫy;
bây giờ thân thể không thể vận hành như nhà bạn, nơi cư ngụ của bạn.
Cho nên khi thân thể thảnh thơi, nhắm mắt lại và
thấy việc thở của bạn; thảnh thơi cả điều đó nữa. Nói chút ít với việc thở:
‘Thảnh thơi nhé. Tự nhiên vào.’ Bạn sẽ thấy rằng khoảnh khắc bạn nói, ‘Thảnh
thơi nhé,’ sẽ có cái nhoáng lên tinh tế. Việc thở thường đã trở thành rất phi
tự nhiên, và chúng ta đã quên mất cách thảnh thơi nó bởi vì chúng ta liên tục
căng thẳng đến mức nó đã trở thành gần như thói quen để cho việc thở luôn căng
thẳng. Cho nên bảo nó thảnh thơi hai hay ba lần và thế rồi giữ im lặng.
Xem tiếp Chương 31 - Quay về
Mục lục