Osho - Tủ thuốc cho
linh hồn
Chương 8. Tạo kết nối
thân tâm
Luyện tập về mạnh khoẻ và cái toàn thể
Chẩn đoán
Mulla Nasruddin ra làm chứng
trước toà. Anh ta để ý rằng mọi thứ anh ta đã nói đều được phóng viên toà án
ghi lại. Khi anh ta tiếp tục anh ta bắt đầu nói nhanh hơn rồi nhanh hơn nữa. Cuối
cùng anh phóng viên điên cuồng giữ nhịp với anh ta. Đột nhiên Mulla nói, “Trời
ơi, thưa ngài. Đừng viết nhanh thế. Tôi không thể bắt kịp ông.”
Tôi không theo đồng hồ chút
nào. Nhưng tôi đã đi tới hiểu thân thể mình. Tôi đã đi tới cảm thấy nhu cầu của
nó. Tôi đã biết nhiều bằng việc nghe nó. Và nếu bạn cũng lắng nghe và bạn trở
nên chăm chú vào thân thể mình, bạn sẽ bắt đầu có một kỉ luật mà không thể gọi
là kỉ luật được.
Tôi đã không bó buộc nó lên bản
thân mình. Tôi đã cố gắng đủ mọi thứ trong cuộc sống của mình. Tôi đã liên tục
thực nghiệm chỉ để cảm thấy thân thể tôi khớp hoàn hảo ở đâu. Có thời tôi hay dậy
sớm, và ba giờ sáng. Rồi vào bốn giờ, rồi vào năm giờ. Bây giờ tôi hay dậy lúc
sáu giờ trong nhiều năm. Dần dần tôi quan sát cái gì khớp với thân thể mình.
Người ta phải rất nhạy cảm.
Bây giờ các nhà sinh lí nói rằng
thân thể mọi người, khi ngủ, mất nhiệt độ thường của nó trong hai giờ; nhiệt độ
tụt xuống hai độ (Fahrenheit). Điều đó có thể xảy ra cho bạn giữa ba và năm,
hay hai và bốn, hay bốn và sáu, nhưng thân thể mọi người đều tụt nhiệt độ đi
hai độ vào mọi đêm. Và hai giờ đó là giấc ngủ sâu nhất. Nếu bạn dậy giữa hai giờ
đó, cả ngày bạn sẽ cảm thấy bị mất phương hướng. Bạn có thể đã ngủ sáu, bẩy giờ;
điều đó chẳng tạo ra khác biệt. Nếu bạn dậy giữa hai giờ này khi nhiệt độ đang
thấp, thế thì bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi cả ngày, buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài. Và
bạn sẽ cảm thấy rằng cái gì đó bị thiếu. Bạn sẽ bị rối loạn hơn, thân thể sẽ cảm
thấy không mạnh khoẻ.
Nếu bạn dậy đích xác sau hai
giờ này, khi hai giờ này đã trôi qua, đó là đúng khoảnh khắc cho bạn dậy. Thế
thì bạn hoàn toàn tươi tắn. Nếu bạn có thể ngủ chỉ hai giờ đó cũng sẽ có các dụng.
Sáu, bẩy, tám giờ là không cần thiết. Nếu bạn ngủ chỉ cho hai giờ đó khi nhiệt
độ thấp hơn hai độ, bạn sẽ hoàn toàn hạnh phúc,thoải mái. Cả ngày bạn sẽ cảm thấy
duyên dáng, im lặng, mạnh khoẻ, toàn thể, phấn chấn.
Bây giờ mọi người phải quan
sát hai giờ này là khi nào. Đừng theo bất kì kỉ luật nào từ bên ngoài, bởi vì kỉ
luật đó có thể là tốt cho người đã tạo ra nó… Nhà yogi nào đó dậy lúc ba giờ
sáng – điều đó phải khớp đúng cho người đó, nhưng thế rồi tất cả các tín đồ của
người đó cũng dậy ba giờ sáng và họ cảm thấy đờ đẫn cả ngày. Và thế rồi họ cho
rằng họ không có khả năng theo kỉ luật bình thường như vậy. Thế rồi họ cảm thấy
mặc cảm. Họ cố gắng vất vả nhưng họ không thể thắng được và thế rồi họ nghĩ rằng
thầy của họ dường như rất ngoại lệ, rất vĩ đại. Ông ấy chẳng bao giờ đờ đẫn.
Nhưng điều đó đơn giản là phù hợp với ông ấy.
Bạn phải tìm ra thân thể riêng
của mình, cách thức của nó, cái gì phù hợp – cái đúng cho bạn. Và một khi bạn
đã tìm thấy nó, bạn có thể dễ dàng cho phép nó, và nó sẽ không bị ép buộc bởi
vì nó sẽ hài hoà với thân thể, cho nên không có gì như bạn áp đặt lên nó; không
có tranh chấp, không nỗ lực. Quan sát, trong khi ăn, cái gì phù hợp với bạn. Mọi
người cứ ăn đủ mọi thứ. Thế rồi họ bị rối loạn tiêu hoá. Thế rồi tâm trí họ bị ảnh
hưởng. Đừng bao giờ theo kỉ luật của bất kì ai, bởi vì không ai giống bạn cả,
cho nên không ai có thể nói cái gì là phù hợp với bạn.
Đó là lí do tại sao tôi cho bạn
chỉ một kỉ luật thôi và đó là tự nhận biết, đó là tự do. Bạn nghe thân thể
riêng của mình. Thân thể có trí huệ vĩ đại trong nó. Nếu bạn nghe nó, bạn bao
giờ cũng sẽ đúng. Nếu bạn không nghe nó và bạn ép buộc mọi thứ lên nó, bạn sẽ
không bao giờ hạnh phúc cả; bạn sẽ bất hạnh, ốm yếu,ốm yếu dễ dàng, và bao giờ
cũng bị rối loạn và bị phân tán, mất phương hướng.
Đây đã từng là một thực nghiệm
dài. Tôi đã ăn đủ mọi thứ, và rồi dần dần tôi loại bỏ tất cả những thứ không
phù hợp với tôi. Bây giờ bất kì cái gì phù hợp,tôi chỉ ăn cái đó. Đầu bếp của
tôi đâm ra khó xử, bởi vì cô ấy phải nấu gần như cùng một thứ mọi ngày và cô ấy
không thể nào tin được làm sao tôi cứ ăn và cứ thưởng thức nó. Ăn thì được –
thưởng thức nó sao?Nếu cái đó phù hợp, bạn có thể thưởng thức cùng một thứ lặp
đi lặp lại. Nó không phải là sự lặp lại cho bạn. Nếu nó không phù hợp, thế thì
có trục trặc.
Chuyện xảy ra:
Vào đêm thứ năm Mulla
Nasruddin về nhà ăn tối.Vợ anh ấy phục vụ anh ấy món đậu bỏ lò. Anh ta ném đĩa
đậu vào tường và hét lên, “Anh ghét món đậu bỏ lò này!”
“Mulla ơi, em không thể hình
dung ra anh thế,” vợ anh ta nói. “Đêm thứ hai anh thích món đậu bỏ lò, đêm thứ
ba anh thích món đậu bỏ lò, đêm thứ tư anh thích món đậu bỏ lò, và bây giờ đột
nhiên vào đêm thứ năm anh nói anh ghét món đậu bỏ lò. Điều này là không nhất
quán!”
Thông thường bạn không thể ăn
cùng một thứ mọi ngày được. Nhưng lí do không phải là ở chỗ nó là cùng một thứ,
lí do là ở chỗ nó không phù hợp với bạn. Ngày này bạn có thể chịu đựng nó, ngày
khác nó trở thành quá nhiều. Và làm sao bạn có thể chịu đựng được nó mọi ngày?
Nếu nó phù hợp, không có vấn đề gì; bạn có thể sống cả đời mình với nó, và mọi
ngày bạn có thể tận hưởng nó bởi vì nó đem tới hài hoà thế.
Nó đơn giản khớp với bạn, nó
tương hợp với bạn. Bạn thở; đó là cùng hơi thở. Bạn đi tắm; đấy là cùng nước. Bạn
ngủ; đấy là cùng giấc ngủ. Nhưng nó phù hợp bạn, thế thì mọi thứ đều tốt. Thế
thì nó không phải là lặp lại chút nào.
Lặp lại là thái độ của bạn. Nếu
bạn đang sống hoàn hảo trong hài hoà với tự nhiên, thế thì bạn không bận tâm tới
ngày hôm qua đã trôi qua, bạn không mang nó trong tâm trí mình. Bạn không so
sánh ngày hôm qua của mình với ngày hôm nay của mình và bạn không phóng chiếu
ngày mai của mình. Bạn đơn giản sống ở đây và bây giờ, bạn tận hưởng khoảnh khắc
này.
Tận hưởng khoảnh khắc này chẳng
liên quan gì tới những cái mới. Tận hưởng khoảnh khắc này chắc chắn có cái gì
đó liên quan tới hài hoà. Bạn có thể thay đổi những cái mới mọi ngày, nhưng nếu
chúng không phù hợp, bạn bao giờ cũng sẽ chạy đây đó và chẳng bao giờ tìm thấy
nghỉ ngơi nào.
Nhưng bất kì cái gì tôi đang
làm thì cũng không bị ép buộc, nó là tự phát. Đó là cách dần dần tôi trở nên nhận
biết về nhu cầu của thân thể tôi. Tôi bao giờ cũng nghe thân thể tôi. Tôi không
bao giờ áp đặt tâm trí tôi lên thân thể. Làm giống vậy và bạn sẽ có cuộc sống hạnh
phúc hơn, phúc lạc hơn.
Đơn thuốc:
Nối với thân thể trong mạnh khoẻ
Trong tiếp xúc với thân thể
nghĩa là nhạy cảm sâu sắc. Bạn thậm chí có thể không cảm thấy thân thể mình –
nó xảy ra chỉ khi bạn ốm bạn mới cảm thấy thân thể mình. Có đau đầu, thế thì bạn
cảm thấy đầu; không có đau đầu không có tiếp xúc với đầu. Có đau ở chân và bạn
trở nên nhận biết về chân. Bạn trở nên nhận biết chỉ khi cái gì đó đi sai.
Nếu mọi thứ tốt đẹp bạn vẫn
còn hoàn toàn không nhận biết. Và thực sự, đó là khoảnh khắc khi sự tiếp xúc được
thực hiện, khi mọi thứ đều tốt, bởi vì khi cái gì đó đi sai, mối tiếp xúc đó được
tạo ra với ốm yếu, với cái gì đó đã đi sai và cảm giác mạnh khoẻ không còn đó nữa.
Bạn có đầu ngay bây giờ; thế rồi
đau đầu tới và bạn tạo ra tiếp xúc. Tiếp xúc này được tạo ra không phải với đầu
mà với đau đầu! Với đầu, tiếp xúc là có thể chỉ khi không có đau đầu và đầu
tràn đầy mạnh khoẻ.
Nhưng chúng ta đã gần như mất
khả năng đó. Chúng ta không có tiếp xúc nào khi chúng ta khoẻ mạnh. Cho nên tiếp
xúc của chúng ta chỉ là biện pháp khẩn cấp. Có đau đầu: việc chữa trị nào đó là
cần thiết, thuốc nào đó là cần thiết. Cái gì đó phải được làm, cho nên bạn tạo
tiếp xúc và làm cái gì đó.
Thử tạo tiếp xúc với thân thể
bạn khi mọi thứ đều tốt.
Nằm ra trên cỏ, nhắm mắt lại
và cảm thấy cảm giác đang diễn ra bên trong, mạnh khoẻ đang sùng sục bên trong.
Nằm ra trong sông. Nước đang chạm vào thân thể và mọi tế bào đều được mát mẻ. Cảm
thấy bên trong cái mát mẻ đó đi vào thế nào, từng tế bào một, và đi sâu vào
thân thể. Thân thể là hiện tượng vĩ đại, một trong những phép màu của tự nhiên.
Ngồi dưới mặt trời. Để các tia
nắng mặt trời thấm vào thân thể. Cảm thấy ấm áp khi nó đi vào bên trong, khi nó
đi vào sâu hơn, khi nó chạm vào tế bào máu bạn và đạt tới tận xương. Mặt trời
là cuộc sống, chính cội nguồn của nó. Cho nên với mắt nhắm cảm thấy điều đang xảy
ra. Vẫn còn tỉnh táo, quan sát và tận hưởng.
Dần dần bạn sẽ trở nên nhận biết
về hài hoà rất tinh tế, âm nhạc rất hay liên tục diễn ra bên trong. Thế thì bạn
có sự tiếp xúc với thân thể; bằng không bạn mang thân thể chết.
Cho nên thử ngày một nhạy cảm
hơn về thân thể mình. Lắng nghe nó; nó cứ nói nhiều điều, và bạn lại hướng tới
đầu nhiều tới mức bạn chẳng bao giờ nghe nó. Bất kì khi nào có xung đột giữa
tâm trí và thân thể bạn, thân thể bạn gần như bao giờ cũng đi đúng hơn là tâm
trí bạn. Bởi vì thân thể mang tính tự nhiên, tâm trí bạn mang tính xã hội; thân
thể thuộc vào tự nhiên bao la này còn tâm trí bạn thuộc vào xã hội của bạn, xãhội
đặc thù của bạn, thời đại và thời gian. Thân thể cógốc rễ sâu trong sự tồn tại
còn tâm trí chỉ vẩn vơ trênbề mặt. Nhưng bạn bao giờ cũng nghe tâm trí, bạnchưa
bao giờ nghe thân thể. Bởi thói quen lâu dài này,tiếp xúc bị mất.
Toàn thân thể rung động quanh
trung tâm của tráitim cũng như toàn thể hệ thống mặt trời chuyển động quanh mặt
trời. Bạn trở nên sống động khi tim bắt đầu đập và bạn sẽ chết khi tim ngừng đập.
Tim vẫn còn là trung tâm mặt
trời của thân thể bạn. Trở nên tỉnh táo với nó. Nhưng bạn có thể trở nên tỉnh
táo, dần dần, chỉ nếu bạn trở nên tỉnh táo với toàn thân thể.
Thiền trong chuyển động
Để việc thiền của bạn ngày một
chuyển động nhiều hơn. Chẳng hạn, chạy có thể là thiền tốt, bơi có thể là thiền
tốt hay nhảy múa có thể là thiền tốt. Nhận biết phải được thêm vào cho chuyển động.
Chuyển động cộng với nhận biết: đó là công thức cho bạn. Chạy, nhưng chạy với
nhận biết hoàn hảo; giữ tỉnh táo.
Điều tự nhiên và dễ dàng là giữ
tỉnh táo khi bạn đang trong chuyển động. Khi bạn chỉ ngồi im lặng điều tự nhiên
là rơi vào giấc ngủ. Khi bạn đang nằm trên giường, rất khó giữ tỉnh táo bởi vì
toàn thể tình huống đều giúp bạn rơi vào giấc ngủ. Nhưng trong chuyển động, một
cách tự nhiên bạn không thể rơi vào giấc ngủ được. Bạn vận hành theo cách tỉnh
táo hơn. Vấn đề duy nhất là ở chỗ chuyển động có thể trở thành máy móc. Bạn có
thể chỉ chạy một cách máy móc. Bạn có thể trở thành chuyên gia, người chạy
chuyên nghiệp; thế thì không có nhu cầu về tỉnh táo. Thân thể cứ chạy như cái
máy, cái máy tự động; thế thì bạn bỏ lỡ vấn đề.
Đừng bao giờ trở thành chuyên
gia trong việc chạy. Cứ là người nghiệp dư để cho tỉnh táo có thể vẫn còn lại.
Nếu đôi khi bạn cảm thấy rằng việc chạy đã thành tự động, vứt nó đi. Thử bơi. Nếu
nó trở thành tự động, thế thì nhảy múa. Vấn đề cần nhớ là ở chỗ chuyển động chỉ
là tình huống để tạo ra nhận biết. Trong khi nó tạo ra nhận biết, nó là tốt; nếu
nó dừng tạo ra nhận biết thế thì nó chẳng còn hữu dụng gì thêm nữa. Đổi sang
chuyển động khác nơi bạn lại phải tỉnh táo. Đừng bao giờ cho phép bất kì hoạt động
nào trở thành tự động.
Tưởng tượng chạy
Nếu bạn có thể chạy thế thì
không có nhu cầu cho bất kì việc thiền nào khác – nó là đủ rồi!
Bất kì hành động nào trong đó
bạn có thể toàn bộ đều trở thành thiền, và chạy đẹp tới mức bạn có thể mất hút
toàn bộ trong nó. Bạn đang trong tiếp xúc với tất cả các yếu tố – mặt trời,
không khí, đất, và bầu trời.Bạn đang trong tiếp xúc với sự tồn tại. Khi bạn chạy
việc thở của bạn đi rất sâu một cách tự nhiên và nó bắt đầu cọ sát trung tâm
đan điền, thực tế là trung tâm phát ra năng lượng thiền. Nó ở ngay dưới rốn,
quãng sáu phân dưới rốn. Khi việc thở đi sâu có cọ sát trung tâm đó và làm cho
nó sống động.
Khi máu bạn thuần khiết và
không bị cản trở bởi chất độc và rác thải đã dùng – nó đỏ và sống động, đầy vui
vẻ và từng giọt máu đều nhảy múa trong bạn -bạn là ở tâm trạng tốt để bắt lấy
thiền. Thế thì không có nhu cầu làm nó: nó xảy ra!
Chạy ngược chiều gió là tình
huống hoàn hảo. Nó là việc nhảy múa của các yếu tố.
Khi chạy bạn không thể nghĩ được:
nếu bạn nghĩ,thế thì bạn không chạy đúng. Khi bạn chạy một cách toàn bộ, suy
nghĩ dừng lại. Bạn trở thành hướng đất đến mức đầu không còn vận hành. Thân thể
trong hoạt động tới mức không năng lượng nào còn lại cho đầu để mà tiếp tục; việc
nghĩ dừng lại.
Trong thiền bạn sẽ lại đi tới
những khoảnh khắc đó, khoảnh khắc tới khi đang chạy, và trong chạy bạn sẽ lại
đi tới những khoảnh khắc đó, khoảnh khắc tới trong thiền. Dần dần cả hai phương
pháp này sẽ trở thành một. Thế thì sẽ không có nhu cầu làm chúng một cách tách
biệt: bạn có thể chạy và thiền, bạn có thể thiền và chạy.
Thỉnh thoảng, thử một kĩ thuật
này: nằm dài trên giường, tưởng tượng rằng bạn đang chạy. Tưởng tượng toàn thể
cảnh tượng này: cây cối và gió và mặt trời và toàn thể bãi biển và bầu không
khí mặn. Tưởng tượng mọi thứ, quán tưởng nó và làm cho nó mang mầu sắc nhất có
thể được.
Nhớ lại bất kì buổi sáng nào bạn
thích nhất, khi bạn đang chạy trên bãi biển nào đó hay trong rừng nào đó. Để
cho nó tràn đầy bạn toàn bộ… kể cả mùi cây, cây thông, hay mùi bãi biển. Bất kì
cái gì bạn đã rất thích, để nó có đó cứ dường như nó gần như thật; thế rồi bắt
đầu chạy trong tưởng tượng của bạn.
Bạn sẽ thấy rằng việc thở của
mình đang thay đổi.
Cứ chạy… và bạn có thể làm điều
này hàng dặm đường. Không có tận cùng cho nó; bạn có thể làm nó trong hàng giờ.
Bạn sẽ ngạc nhiên rằng cho dù bạn đang làm điều này trên giường, bạn sẽ đạt tới
những khoảnh khắc đó khi bất thần thiền có đó.
Cho nên nếu ngày nào đó bạn
không thể chạy được bởi lí do nào đó – bạn ốm hay tình huống không cho phép hay
thành phố không coi trọng việc chạy, bạn không thể chạy được – bạn vẫn có thể
làm điều này và bạn sẽ đạt tới cùng khoảnh khắc.
Nói với mình trong thảnh thơi
Trong thảnh thơi bạn đơn giản
phải thảnh thơi, không tập trung – nó ngược lại với tập trung. Tôi sẽ cho bạn một
phương pháp mà bạn có thể bắt đầu làm vào ban đêm.
Ngay trước khi bạn đi ngủ, ngồi
vào ghế. Thuận tiện vào; thoải mái là phần bản chất của nó. Để thảnh thơi người
ta phải rất thoải mái, làm cho bản thân mình thoải mái. Bất kì tư thế nào bạn
muốn lấy trong ghế, lấy tư thế đó, nhắm mắt lại và thảnh thơi thân thể. Từ ngón
chân tới đầu, cảm thấy từ bên trong nơi bạn cảm thấy căng thẳng. Nếu bạn cảm thấy
nó ở đầu gối, thảnh thơi đầu gối. Chạm vào đầu gối và nói với đầu gối, “Thảnh
thơi đi nào.” Nếu bạn cảm thấy căng thẳng nào đó ở vai, chạm vào chỗ đó và nói,
“Nào hãy thảnh thơi đi.”
Trong vòng một tuần bạn sẽ có
khả năng trao đổi với thân thể mình. Và một khi bạn bắt đầu trao đổi với thân
thể mình, mọi sự trở thành rất dễ dàng.Thân thể cần không bị ép buộc, nó có thể
được thuyết phục. Người ta cần không tranh đấu với thân thể. Điều đó là xấu, bạo
hành và hung hăng, và bất kì loại xung đột nào cũng đều sẽ tạo ra ngày một nhiều
căng thẳng hơn. Cho nên bạn cần không trong xung đột nào cả – để thoải mái là
qui tắc. Và thân thể là món quà đẹp từ sự tồn tại tới mức tranh đấu với nó là
phủ nhận bản thân sự tồn tại. Nó là điện thờ và chúng ta được trân trọng coi là
thiêng liêng trong nó; nó là ngôi đền. Chúng ta tồn tại trong nó và chúng ta phải
làm mọi chăm sóc cho nó; đó là trách nhiệm của chúng ta.
Cho nên trong bẩy ngày… Điều
đó có vẻ như có chút ít ngớ ngẩn lúc ban đầu bởi vì chúng ta chưa bao giờ được
dạy hãy nói chuyện với thân thể riêng của mình – và phép màu có thể xảy ra qua
nó. Cho nên điều thứ nhất: thảnh thơi trong ghế, để đèn tối hay mờ tùy thích;
đèn không nên sáng. Nói với mọi người,“Trong hai mươi phút này không được quấy
rối, không điện thoại, không có bất kì cái gì,” để cho cứ dường như thế giới
không còn đó nữa cho hai mươi phút đó.
Đóng cửa lại, thảnh thơi trong
ghế với quần áo rộng để cho không bị bó chặt ở đâu cả, và bắt đầu cảm thấy chỗ
có căng thẳng. Bạn sẽ thấy nhiều chỗ căng thẳng. Những chỗ đó phải được làm thảnh
thơi trước, bởi vì nếu thân thể không được thảnh thơi, tâm trí cũng không thể
thảnh thơi được. Thân thể tạo ra tình huống cho tâm trí thảnh thơi. Thân thể trở
thành phương tiện của việc thảnh thơi.
Chạm vào chỗ đó. Bất kì chỗ
nào bạn cảm thấy căng thẳng nào đó, chạm vào thân thể riêng của bạn với tình
yêu sâu sắc và với lòng từ bi. Thân thể là người phục vụ của bạn và bạn đã
không trả gì cho nó cả – nó đơn giản là món quà. Và nó phức tạp thế, phức tạp cực
kì tới mức khoa học vẫn chưa có khả năng làm ra cái gì giống nó.
Nhưng chúng ta chưa bao giờ
nghĩ về điều đó; chúng ta không yêu mến thân thể. Ngược lại chúng ta cảm thấy
cáu giận về nó. Thân thể đã là một trong những anh chàng bung xung cổ đại nhất.
Bạn có thể ném bất kì cái gì vào trong nó; thân thể câm và nó không thể trả đũa
lại được. Nó không thể trả lời, nó không thể nói rằng bạn sai. Cho nên bất kì
điều gì bạn nói, không có phản ứng từ thân thể chống lại điều đó.
Vậy nên cứ đi khắp thân thể và
bao quanh nó bằng từ bi yêu mến, bằng thông cảm và chăm sóc sâu sắc. Điều này sẽ
mất ít nhất năm phút, và bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rất, rất mềm mại và thảnh
thơi, gần như ngủ.
Thế rồi đem tâm thức của bạn
vào việc thở; làm thảnh thơi việc thở. Thân thể là phần bên ngoài nhất của
chúng ta, tâm thức là phần bên trong nhất, còn thở là cây cầu nối chúng lại với
nhau. Cho nên khi thân thể được thảnh thơi, nhắm mắt lại và nhìn việc thở của bạn;
thảnh thơi cả điều đó nữa. Nói chút ít với việc thở: “Nào thảnh thơi đi nhé. Cứ
tự nhiên.” Bạn sẽ thấy rằng khoảnh khắc bạn nói, “Nào thảnh thơi đi nhé,” sẽ có
một cú nháy tinh tế.
Thông thường việc thở đã trở
thành rất không tự nhiên và chúng ta đã quên mất cách thảnh thơi nó bởi vì
chúng ta liên tục căng thẳng tới mức đã trở thành gần như thói quen đối với việc
thở là vẫn còn căng thẳng. Cho nên chỉ bảo nó thảnh thơi hai hay ba lần,và thế
rồi vẫn còn im lặng.
Nhạy cảm hơn đi
Nhạy cảm hơn đi. Và bạn không
thể nhạy cảm được theo một chiều. Hoặc người ta nhạy cảm theo mọi chiều hoặc
người ta không nhạy cảm chút nào. Nhạy cảm thuộc vào bản thể toàn bộ của bạn.
Cho nên nhạy cảm hơn đi; thế thì mọi ngày bạn sẽ có khả năng cảm thấy điều đang
xảy ra.
Chẳng hạn, bạn đang bước đi dưới
mặt trời. Cảm thấy các tia nắng chiếu lên mặt bạn; nhạy cảm lên. Một cái chạm
tinh tế có đó. Chúng đang đập vào bạn. Nếu bạn có thể cảm thấy chúng, thế thì bạn
cũng sẽ cảm thấy ánh sáng bên trong khi nó đập vào bạn; bằng không bạn sẽ không
có khả năng.
Khi bạn đang nằm trong công
viên, cảm thấy cỏ đi. Cảm thấy mầu lục bao quanh bạn, cảm thấy khác biệt của
hơi ẩm, cảm thấy mùi bốc ra từ đất. Nếu bạn không thể cảm thấy nó, bạn sẽ không
có khả năng cảm thấy khi nào những điều bên trong bắt đầu xảy ra.
Bắt đầu từ bên ngoài, bởi vì
điều đó dễ dàng hơn.
Và nếu bạn không thể cảm thấy
cái bên ngoài, bạn không thể cảm thấy được cái bên trong.
Mang tính thơ ca hơn và ít kiểu
kinh doanh trong cuộc sống. Đôi khi nhạy cảm chẳng tốn kém gì.
Bạn đang tắm: bạn có cảm thấy
nước không? Bạn đơn giản coi nó như việc thường lệ và thế rồi bạn bước ra. Cảm
thấy nó trong vài phút đi. Ở dưới vòi hoa sen và cảm thấy nước: cảm thấy nó
đang tuôn chảy lên bạn. Đó có thể trở thành kinh nghiệm sâu sắc, bởi vì nước là
cuộc sống. Chín mươi phần trăm của bạn là nước. Và nếu bạn không thể cảm thấy
nước rơi xuống mình, bạn sẽ không có khả năng cảm thấy thuỷ triều bên trong của
nước riêng của mình.Cuộc sống được sinh ra trong biển cả và bạn có nước nào đó
bên trong thân thể mình với lượng muối nào đó.
Đi bơi trong biển và cảm thấy
nước ở bên ngoài. Chẳng mấy chốc bạn sẽ biết rằng bạn là một phần của biển và rằng
phần bên trong thuộc vào biển.Thế thì bạn cũng có thể cảm thấy điều đó. Và khi
trăng có đó và đại dương đang dậy sóng đáp lại nó,thân thể bạn cũng dậy sóng
đáp ứng. Trong sóng,nhưng bạn không cảm thấy nó. Cho nên bạn không thể cảm thấy
những điều thô thế, sẽ khó cho bạn để cảm thấy những điều tinh tế như thiền.
Làm sao bạn có thể cảm thấy
tình yêu? Mọi người đều khổ. Tôi đã thấy hàng nghìn người sâu trong đau khổ. Nỗi
khổ là về tình yêu. Họ muốn yêu và họ muốn được yêu, nhưng vấn đề là ở chỗ nếu
bạn mà yêu họ, họ không thể cảm thấy điều đó được. Họ sẽ cứ hỏi, “Anh có yêu em
không?” Vậy phải làm gì?
Nếu bạn nói có, họ sẽ không
tin điều đó bởi vì họ không thể cảm thấy nó được. Nếu bạn nói không, họ cảm thấy
bị tổn thương.
Nếu bạn không thể cảm thấy các
tia nắng mặt trời,nếu bạn không thể cảm thấy mưa, nếu bạn không thể cảm thấy cỏ,
nếu bạn không thể cảm thấy cái gì xung quanh mình – bầu không khí, thế thì bạn
không thể cảm thấy những điều sâu sắc hơn như tình yêu hay từ bi; điều đó rất
khó. Bạn có thể cảm thấy mỗi giận dữ,bạo hành, buồn bã, bởi vì chúng thô thiển
thế. Cái tinh tế là con đường đi vào bên trong – và việc thiền của bạn càng
tinh tế, cảm giác sẽ càng tinh tế hơn. Nhưng thế thì bạn phải sẵn sàng.
Cho nên thiền không chỉ là cái
gì đó bạn làm trong một giờ rồi quên. Thực sự, toàn thể cuộc sống phải mang
tính thiền. Chỉ thế thì bạn mới bắt đầu cảm thấy mọi thứ. Và khi tôi nói rằng
toàn thể cuộc sống mang tính thiền, tôi không ngụ ý đi và nhắm mắt bạn trong
hai mươi bốn giờ và ngồi và thiền – không! Dù bạn ở bất kì đâu bạn đều có thể
nhạy cảm và sự nhạy cảm đó sẽ có lợi.
Bạn có thể khóc được không? Bạn
có thể cười một cách tự phát không? Bạn có thể nhảy múa tự phát không? Bạn có
thể yêu tự phát không? Nếu bạn không thể, làm sao bạn có thể thiền được? Bạn có
thể chơi được không? Điều đó là khó! Mọi thứ đều trở thành khó khăn. Con người
đã trở thành không nhạy cảm.
Đem nhạy cảm của bạn lại.
Giành lại nó đi! Chơi một chút vào! Vui đùa là mang tính tôn giáo đấy. Cười,
khóc, hát, làm cái gì đó tự phát với toàn bộ trái tim mình. Thảnh thơi thân thể
bạn, thảnh thơi việc thở của bạn, và di chuyển dường như bạn lại là đứa trẻ.
Lấy lại cảm giác, ít ý nghĩ
đi, nhiều cảm giác hơn. Sống nhiều bằng trái tim, ít bằng đầu.Thỉnh thoảng, sống
toàn bộ trong thân thể; quên linh hồn đi. Sống toàn bộ trong thân thể – bởi vì
nếu bạn thậm chí không thể cảm thấy thân thể mình, bạn sẽ không cảm thấy linh hồn
mình. Nhớ điều này. Quay vào thân thể. Chúng ta thực sự đang treo xung quanh
thân thể; chúng ta không trong thân thể. Mọi người đều sợ ở trong thân thể. Xã
hội đã tạo ra nỗi sợ này; nó có gốc rễ sâu xa.
Quay trở lại trong thân thể bạn;
đi vào lại; giống như con vật hồn nhiên.Nhìn con vật nhảy nhót, chạy mà xem. Thỉnh
thoảng chạy và nhảy giống chúng, thế thì bạn sẽ quay trở lại thân thể mình. Thế
thì bạn sẽ có khả năng cảm thấy thân thể mình, tia sáng mặt trời, mưa, và gió
thổi.Chỉ với khả năng này của việc nhận biết về mọi thứ đang xảy ra quanh mình,
bạn mới phát triển được khả năng để cảm thấy điều đang xảy ra bên trong.
Cho người hút thuốc (1)
Mút ngón tay còn tốt hơn hút
thuốc, và thế thì sẽ dễ dàng bỏ hút thuốc hơn. Đây là một trong những điều cần
được hiểu: nếu bạn đã mút ngón tay và rồi bạn chấm dứt điều đó, bạn đã chọn hút
thuốc làm thứ thay thế. Hút thuốc không phải là vấn đề của bạn – bạn không thể
làm gì được với nó. Dù bạn cố gắng vất vả thế nào bạn cũng chẳng bao giờ thành
công bởi vì ngay chỗ đầu tiên nó không phải là vấn đề; vấn đề là cái gì đó
khác. Bạn đã thay đổi vấn đề. Vấn đề thực đã bị bỏ mất và thay vào đó vấn đề giả
đã được đặt ra. Bạn không thể thay đổi được nó.
Gợi ý của tôi là: quên chuyện
tranh đấu với việc hút thuốc của bạn đi, bắt đầu mút ngón tay. Và đừng lo – điều
đó là đẹp, nó đẹp đấy. Chẳng có gì sai trong nó cả bởi vì nó không hại gì. Bắt
đầu mút ngón tay đi, và một khi bạn bắt đầu mút ngón tay thì hút thuốc sẽ biến
mất.
Khi hút thuốc biến mất chúng
ta đang đi đúng đường. Thế thì trong vài tháng cứ mút ngón tay để cho thói quen
lâu dài này của nhiều năm thế – hút thuốc – bị vứt bỏ. Trong sáu hay chín tháng
mút ngón tay, và đừng xấu hổ về nó, bởi vì chẳng có gì sai với nó cả.
Cho nên điều đầu tiên là vứt bỏ
hút thuốc và thay vào đó bắt đầu mút ngón tay bạn. Quay lại, thoái lui. Sau sáu
hay chín tháng, khi việc hút thuốc đã hoàn toàn biến mất, việc mút ngón tay được
thế vào đó. Thế rồi bắt đầu uống sữa mọi đêm, từ chai sữa nhân tạo bạn vẫn dùng
cho trẻ con… mọi đêm. Tận hưởng nó giống như vú mẹ và đừng xấu hổ về điều đó. Tận
hưởng nó mọi đêm đều đặn trong mười lăm phút; nó sẽ cho bạn giấc ngủ rất rất
sâu. Thế rồi đi ngủ nằm ra với cái chai sữa. Đến sáng khi bạn mở mắt ra, bạn lại
có thể tìm thấy chai sữa và bú chút ít sữa ấm. Trong ngày cũng vậy – hai hay ba
lần… không nhiều, chỉ chút ít sữa thôi.
Cho nên thứ nhất là thuốc lá
phải bị vứt bỏ, thế rồi bạn đi tới ngón tay; rồi ngón tay phải bị vứt bỏ. Thế rồi
bạn quay lại vú – lần này là vú nhân tạo – và từ đó, mọi sự sẽ biến mất. Sau
vài ngày bạn sẽ thấy rằng bây giờ không có nhu cầu… Trước hết bạn sẽ uống bốn
hay năm hay sáu lần một ngày, thế rồi ba lần, rồi hai lần và rồi một lần. Một
hôm nào đó bạn bỗng nhiên cảm thấy rằng không có nhu cầu… nhưng đây là cách nó
phải biến mất.
Nếu bạn tranh đấu với hút thuốc,
bạn sẽ không bao giờ thành công. Hàng triệu người đang tranh đấu và họ chẳng
bao giờ thành công bởi vì họ chưa bao giờ theo toàn thể thủ tục. Bạn phải đi với
nó theo cách rất khoa học. Bạn phải đi tới nguyên nhân gốc rễ.
Nguyên nhân gốc rễ là: bạn đã
bỏ lỡ vú mẹ bạn. Bạn đã không thể có được nhiều như bạn muốn. Ham muốn đó còn
bám dai dẳng, ham muốn đó vẫn chưa ra đi, và với ham muốn đó cái gì đó của đứa
trẻ không được thoả mãn bao giờ cũng sẽ còn lại trong bạn. Cho nên không thực
hút thuốc là vấn đề: đứa trẻ không được thoả mãn kia sẽ vẫn có đó.
Một khi toàn thể vấn đề này được
khắc phục đúng bạn sẽ thấy rằng lần đầu tiên bạn đã trở nên trưởng thành. Một
khi đứa trẻ đó biến mất và ham muốn bú vú mẹ biến mất bạn bỗng nhiên sẽ cảm thấy
sự bột phát năng lượng; cái gì đó bị giam giữ đã được tự do.
Bạn sẽ trở nên trưởng thành.Một
khi bạn biết gốc rễ, nó có thể bị cắt đi.Nhưng không biết gốc rễ bạn có thể cứ
tranh đấu với cái bóng và với cái bóng bạn sẽ bị thất bại; bạn không bao giờ có
thể thắng lợi được. Cho nên làm điều đó thành chương trình một năm của bạn đi.
Không chỉ điều này sẽ biến mất
đâu; bạn sẽ được biến đổi qua nó nữa. Cái gì đó rất cơ bản trong bạn,cái giữ bạn
lại, sẽ biến mất. Thân thể bạn sẽ trở nên lành mạnh hơn và tâm trí bạn sẽ trở
nên sắc bén và thông minh hơn. Theo mọi cách bạn sẽ trở nên trưởng thành hơn.
Cho người hút thuốc (2)
Tôi sẽ gợi ý: cứ hút thuốc thật
nhiều theo ý bạn muốn hút. Nó không phải là tội lỗi ngay chỗ đầu tiên. Tôi cho
bạn đảm bảo – tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi nhận phần tội lỗi về mình, cho nên nếu
bạn gặp Thượng đế vào Ngày phán xử cuối cùng bạn có thể cứ nói với ngài rằng thằng
cha này chịu trách nhiệm. Và tôi sẽ đứng đó như một nhân chứng cho bạn rằng bạn
không chịu trách nhiệm. Cho nên đừng lo về việc đó là tội lỗi. Thảnh thơi và đừng
cố gắng vứt bỏ nó bằng nỗ lực. Không, điều đó sẽ chẳng ích gì.
Cho nên đây là gợi ý của tôi:
cứ hút thật nhiều như bạn muốn hút – chỉ cần hút có tính thiền thôi. Nếu Thiền
nhân có thể uống trà có tính thiền, sao bạn không thể hút thuốc có tính thiền
được? Thực tế, trà chứa cùng chất kích thích như thuốc lá chứa; nó là cùng chất
kích thích, không có khác biệt gì mấy. Hút thuốc có tính thiền, rất có tính tôn
giáo. Làm cho nó thành lễ hội. Bạn thử nó theo cách của tôi.
Làm ra một góc nhỏ trong nhà bạn
chỉ để cho hút thuốc: một ngôi đền nhỏ được dành riêng cho Thượng đế hút thuốc.
Trước hết cúi lạy gói thuốc lá của bạn. Nói chuyện phiếm một chút, nói với điếu
thuốc lá.
Hỏi han, “Bạn thế nào?” Và thế
rồi rất từ tốn lấy điếu thuốc ra – rất từ tốn, từ tốn nhất bạn có thể làm được,
bởi vì chỉ nếu bạn lấy nó ra rất từ tốn thì bạn mới nhận biết. Đừng làm điều đó
theo cách máy móc, như bạn bao giờ cũng làm. Thế rồi gõ điếu thuốc lên bao thuốc
rất chậm rãi và lâu tuỳ bạn muốn. Cũng chẳngcó vội vàng gì ở đây cả. Thế rồi lấy
bật lửa, cúi lạy bật lửa. Đây là những vị thần vĩ đại, thiên thần! Lửa là Thượng
đế, vậy sao bật lửa lại không?
Thế rồi bắt đầu hút thuốc rất
chậm rãi, cũng giống như việc thiền Phật giáo. Đừng làm nó như việc thở yoga
pranayama, nhanh và chóng và sâu, mà rất chậm. Phật nói: Thở tự nhiên. Cho nên
bạn hút thuốc một cách tự nhiên – rất chậm, không vội vàng. Nếu nó là tội lỗi
thì bạn trong vội vàng. Nếu nó là tội lỗi thì bạn muốn kết thúc nó chóng nhất
có thể được.
Nếu nó là tội lỗi thì bạn
không muốn nhìn vào nó. Bạn cứ đọc báo và bạn cứ hút thuốc. Ai muốn nhìn vào tội
lỗi? Nhưng nó không phải là tội lỗi, cho nên ngắm nhìn nó đi – ngắm nhìn từng
hành động của bạn.
Chia hành động của bạn ra
thành những mảnh nhỏ để cho bạn có thể di chuyển rất từ tốn. Và bạn sẽ ngạc
nhiên: bằng quan sát việc hút thuốc của mình, dần dần việc hút thuốc sẽ trở nên
ngày một ít đi. Và bỗng nhiên một ngày… nó mất tiêu. Bạn đã không làm nỗ lực
nào để vứt bỏ nó; nó đã tự vứt bỏ theo cách riêngcủa nó, bởi vì bằng việc trở
nên nhận biết hình mẫu chết, thường lệ, thói quen máy móc, bạn đã tạo ra, bạn
đã đưa năng lượng mới của tâm thức vào trong bạn. Chỉ năng lượng đó mới có thể
giúp bạn được; không cái gì khác sẽ có thể giúp.Và cũng không phải chỉ có vậy đối
với việc hút thuốc, nó cũng là vậy với mọi thứ khác trong cuộc sống: đừng cố gắng
quá vất vả để tự thay đổi mình. Điều đó để lại vết sẹo.
Cho dù bạn có thay đổi, thay đổi
của bạn sẽ vẫn còn hời hợt và bạn sẽ thấy một thứ thay thế ở đâu đó; bạn sẽ phải
tìm ra cái thay thế, bằng không bạn sẽ cảm thấy trống rỗng.
Và khi cái gì đó tàn lụi đi
theo cách riêng của nó vì bạn đã trở nên nhận biết im lặng về cái ngu xuẩn của
nó tới mức chẳng cần nỗ lực nào cả, khi nó đơn giản rơi rụng đi, cũng như lá
khô rơi khỏi cây, nó không để lại vết sẹo nào đằng sau và nó không để lại bản
ngã nào đằng sau.
Nếu bạn vứt bỏ cái gì đó bằng
nỗ lực, điều đó tạo ra bản ngã lớn. Bạn bắt đầu nghĩ, “Bây giờ mình là người rất
đức hạnh vì mình không hút thuốc.” Nếu bạn cho rằng hút thuốc là tội lỗi, một
cách tự nhiên, hiển nhiên, nếu bạn vứt bỏ nó bạn sẽ cho rằng bạn là người rất đức
hạnh.
Đó là cách thức của người đức
hạnh của bạn. Ai đó không hút thuốc, ai đó không uống rượu, ai đó ăn chỉ một lần
một ngày, ai đó không ăn vào ban đêm, ai đó thậm chí còn dừng uống nước vào ban
đêm… và họ tất cả đều là những thánh nhân vĩ đại! Đây là những phẩm hạnh bậc
thánh, đức hạnh vĩ đại!
Chúng ta đã làm cho tôn giáo
ngu xuẩn thế, nó đã mất tất cả mọi vinh quang. Nó đã trở thành ngu xuẩn như mọi
người ngu xuẩn. Nhưng toàn bộ vấn đề phụ thuộc vào thái độ của chúng ta: nếu bạn
cho cái gì đó là tội lỗi, thế thì đức hạnh của bạn sẽ chính là cái đối lập của
nó.
Tôi nhấn mạnh điều đó: không
hút thuốc không phải là đức hạnh, hút thuốc không phải là tội lỗi, vô nhận biết
mới là tội lỗi. Và thế thì cùng luật đó áp dụng được cho toàn thể cuộc sống của
bạn.
Ăn thức ăn mạnh
Có hai kiểu thức ăn. Một là
cái bạn thích, cái bạn có tưởng tượng hay cái bạn phóng tác ra. Chẳng có gì sai
trong nó nhưng bạn sẽ phải học một thủ đoạn nhỏ có liên quan tới nó.
Có những thức ăn có sức hấp dẫn
vô cùng. Sự hấp dẫn chỉ bởi vì bạn thấy rằng thức ăn đó là sẵn có. Bạn vào
khách sạn hay vào nhà hàng và bạn thấy thức ăn nào đó… mùi thơm bốc ra từ phòng
sau, mầu sắc và hương vị của thức ăn này. Bạn đã không nghĩ tới thức ăn đó, và
bỗng nhiên bạn lại quan tâm tới nó. Điều này sẽ không ích gì; đây không phải là
ham muốn thực của bạn. Bạn có thể ăn thứ này nhưng nó sẽ không thoả mãn bạn. Bạn
sẽ ăn và ăn và chẳng cái gì sẽ tới từ nó; không thoả mãn nào tới từ nó cả – và
việc thoả mãn là điều quan trọng nhất. Chính việc Không thoả mãn tạo ra nỗi ám ảnh
với thức ăn.
Đơn giản thiền mọi ngày trước
khi bạn ăn. Nhắm mắt lại và cảm thấy điều thân thể bạn cần – dù nó là bất kì
cái gì. Bạn đã không nhìn thấy bất kì thức ăn nào và không thức ăn nào có sẵn cả;
bạn đơn giản cảm thấy con người riêng của mình, điều thân thể bạn cần, điều bạn
cảm thấy thích và điều bạn khao khát.
TS Leonard Pearson gọi điều
này là “thức ăn mạnh” – thức ăn làm mạnh cho bạn. Đi và ăn thật nhiều nó tuỳ bạn
muốn nhưng bám lấy nó. Thức ăn kia ông ấy gọi là “thức ăn chào mời”: khi nó trở
nên sẵn có bạn trở nên quan tâm tới nó. Thế thì nó là một thứ tâm trí và nó
không phải là nhu cầu của bạn. Nếu bạn nghe thức ăn mạnh của mình bạn có thể ăn
thật nhiều tuỳ bạn muốn và bạn sẽ không bao giờ khổ sở vì nó sẽ thoả mãn bạn.
Thân thể đơn giản ham muốn cái nó cần; nó không bao giờ ham muốn cái gì khác.
Cái đó sẽ thoả mãn, và một khi có sự thoả mãn thì người ta chẳng bao giờ ăn nhiều.
Vấn đề nảy sinh chỉ nếu bạn ăn
thức ăn kiểu chào mời: bạn thấy chúng sẵn có và bạn trở nên quan tâm và bạn ăn
chúng. Chúng không thể thoả mãn được bạn bởi vì không có nhu cầu trong thân thể
về chúng. Khi chúng không thoả mãn bạn, bạn cảm thấy không được thoả mãn. Cảm
thấy không được thoả mãn bạn lại ăn nhiều hơn, nhưng dù bạn ăn nó nhiều đến đâu
nó cũng vẫn cứ không thoả mãn bạn bởi vì không có nhu cầu ngay chỗ đầu tiên.
Kiểu ham muốn thứ nhất phải được
đáp ứng và thế thì kiểu thứ hai sẽ biến mất.Phải mất vài ngày hay thậm chí vài
tuần để bạn đi tới cảm thấy cái gì hấp dẫn bạn. Ăn nhiều tuỳ ý về những cái hấp
dẫn bạn. Đừng bận tâm về điều người khác nói. Nếu kem hấp dẫn bạn, ăn kem. Ăn tới
sự thoả mãn của bạn, tới sự bằng lòng của trái tim bạn và thế rồi bỗng nhiên bạn
sẽ thấy rằng có thoả mãn. Khi bạn cảm thấy được thoả mãn, việc tọng vào mình biến
mất. Chính trạng thái không được thoả mãn mới làm cho bạn cứ tọng mãi vào mình
ngày một nhiều và vẫn chẳng có mục đích nào. Bạn cảm thấy đầy và vẫn không được
thoả mãn, cho nên vấn đề phát sinh. Cho nên trước hết bắt đầu học cái gì đó tự
nhiênvà cái đó sẽ tới… bởi vì chúng ta chỉ quên; nó vẫn có đó trong thân thể.
Khi bạn định ăn sáng, nhắm mắt
lại và nhìn điều bạn muốn, ham muốn của bạn thực sự là gì. Đừng nghĩ về cái
đang có sẵn; đơn giản nghĩ về ham muốn của bạn là gì và rồi đi và tìm cái đó và
ăn nó. Ăn nhiều tuỳ ý bạn muốn. Trong vài ngày đi cùng nó. Dần dần bạn sẽ thấy
rằng bây giờ chẳng thức ăn nào”mời chào” bạn cả.
Điều thứ hai: khi bạn ăn, nhai
kĩ vào. Đừng nuốt vội nuốt vàng – bởi vì nếu nó đang ở trong miệng, bạn tận hưởng
nó trong mồm, cho nên sao không nhai nó thêm? Nếu bạn thường nhai mười lần với
cái gì đó bạn có thể tận hưởng thêm một lần nhai nữa và nhai nó thêm mười lần nữa.
Điều đó sẽ gần giống như làm mười lần nhai nếu việc hưởng thú của bạn chỉ là về
hương vị.
Cho nên bất kì khi nào bạn ăn,
nhai thêm, bởi vì hưởng thú là ở trên cổ họng. Bên dưới cổ họng không có mùi vị
– chẳng có gì thuộc loại đó cả – nên sao lại phải vội vàng? Nhai nó thêm và nếm
nó thêm. Để làm cho việc nếm này mạnh mẽ hơn, làm tất cả mọi điều có thể được
làm. Khi bạn ăn cái gì đó, trước hết ngửi nó đã. Tận hưởng mùi thơm của nó bởi
vì một nửa hương vị bao gồm mùi.
Cho nên ngửi thức ăn, nhìn thức
ăn. Không vội vàng gì, để thời gian ra. Làm nó thành việc thiền. Cho dù mọi người
có nghĩ bạn đã phát điên, đừng lo. Nhìn nó từ mọi phía. Chạm vào nó bằng mắt nhắm,
chạm vào nó bằng má bạn. Cảm thấy nó theo mọi cách; ngửi đi ngửi lại nó. Thế rồi
cắn miếng nhỏ và nhai nó, tận hưởng nó; hãy để nó thành việc thiền. Một lượng
thức ăn rất nhỏ cũng sẽ đủ và sẽ cho bạn nhiều thoả mãn hơn.
Ngủ ngon
Đặt thời gian đều đặn cho việc
đi ngủ – nếu bạn đi ngủ vào mười một giờ mọi tối, thì mười một giờ.
Điều thứ nhất: bám lấy thời
gian đều đặn này, thế rồi chẳng mấy chốc thân thể có thể đi vào nhịp điệu. Đừng
đổi thời gian, bằng không bạn làm cho thân thể lẫn lộn đấy. Có nhịp điệu sinh học
và thân thể đã mất dấu vết của nó. Cho nên nếu bạn quyết định đi ngủ lúc mười một
giờ, thế thì cố định nó lại; thế thì bất kì cái gì xảy ra bạn vẫn phải lên giường
vào mười một giờ. Bạn có thể quyết định mười hai giờ – bất kì giờ nào bạn cố định
– nhưng thế rồi nó phải đều đặn. Đó là một điều.
Và trước khi lên giường, trong
nửa giờ, nhảy múa mãnh liệt để cho toàn thân thể có thể ném ra hết mọi căng thẳng
của nó. Nếu bạn có vấn đề với chứng mất ngủ, bạn phải lên giường với tất cả mọi
căng thẳng; những căng thẳng đó giữ cho bạn thức. Cho nên nếu bạn định đi ngủ
vào mười một giờ, thì vào mười giờ bắt đầu nhảy múa. Nhảy múa tới mười rưỡi.Thế
rồi đi tắm vòi hoa sen nước nóng hay bồn nước nóng. Thảnh thơi trong bồn tắm
trong mười lăm phút. Để cho toàn thân thể được thảnh thơi. Trước hết là nhảy
múa, để cho tất cả mọi căng thẳng được tống ra; thế rồi tắm hoa sen nước nóng.
Bồn tắm nóng sẽ tốt hơn hoa sen nhiều, cho nên bạn có thể nằm trong bồn tắm nửa
giờ, mười lăm phút hay hai mươi phút và thảnh thơi ở đó.
Thế rồi ăn cái gì đó – bất kì
cái gì nóng cũng đều tốt, đừng lạnh. Sữa nóng cũng có tác dụng, và rồi đi ngủ.
Và đừng đọc trước khi đi ngủ – đừng bao giờ nhé.
Điều này nên là chương trình,
chương trình một giờ: nhảy múa, tắm, có cái gì đó để ăn – sữa nóng là tốt nhất
– và thế rồi đi ngủ. Tắt đèn và đi ngủ. Dù giấc ngủ có tới hay không, đừng lo
nghĩ. Nếu nó không tới hãy im lặng nằm đấy và quan sát hơi thở của bạn. Bạn
không thở quá nhiều; bằng không điều đó sẽ giữ cho bạn thức. Cứ để hơi thở như
nó vậy, im lặng, nhưng bạn đơn giản quan
sát nó: nó đi vào và đi ra, đi vào và đi ra… Nó là quá trình đơn điệu tới mức
chẳng mấy chốc bạn sẽ ngủ say. Bất kì cái gì đơn điệu đều có ích. Và việc thở
là tuyệt đối đơn điệu, không đổi… Nó đi ra và đi vào và đi ra, đi vào… Bạn thậm
chí có thể dùng các từ “đi vào,” và “đi ra,” “đi vào,” và “đi ra.” Bên trong, lặp
lại các từ này: “đi vào,” và “đi ra,” “đi vào,” và “đi ra.” Điều đó trở thành
việc thiền siêu việt, và thiền siêu việt là tốt cho giấc ngủ, không cho thức tỉnh!
Nếu giấc ngủ không tới, đừng dậy
lần nữa. Đừng ra tủ lạnh và bắt đầu ăn mọi thứ hay đọc hay làm bất kì cái gì. Bất
kì cái gì xảy ra, vẫn nằm trên giường, thảnh thơi. Cho dù giấc ngủ không tới,
thảnh thơi cũng gần như có giá trị ngang với giấc ngủ; chỉ kém hơn chút ít
thôi, có thế thôi. Nếu giấc ngủ cho bạn nghỉ ngơi một trăm phần trăm, thảnh
thơi trong giường sẽ cho bạn chín mươi phần trăm. Nhưng đừng bước ra, bằng
không bạn quấy rối nhịp điệu đấy. Trong vòng vài ngày bạn sẽ thấy rằng giấc ngủ
tới. Vào buổi sáng cũng làm thành một điểm đích xác vào cùng giờ bạn phải dậy.
Cho dù bạn không ngủ cả đêm, điều đó cũng không thành vấn đề, khi chuông báo thức
tắt đi bạn phải dậy. Đừng ngủ nữa trong ngày vì đó là cách bạn có thể quấy rối
nhịp điệu. Thân thể bạn hài hoà với nhịp điệu như thế nào? Đừng đi vào giấc ngủ
lúc ban ngày; quên nó đi. Đợi đêm tới và vào mười một giờbạn sẽ lại lên giường.
Để thân thể đói ngủ.
Cho nên từmười một giờ tới sáu
giờ… bẩy tiếng là đủ. Ngay cả nếu ban ngày bạn có cảm thấy buồn ngủ,thì đi dạo,
đọc, hát hay nghe nhạc nhưng đừng đi ngủ. Chống lại cám dỗ đó. Toàn thể vấn đề
là đem thân thểtrở lại với chu kì nhịp điệu.
Vứt rác
Trước khi bạn đi ngủ, bắt đầu
làm việc nói lắp bắp. Việc nói lắp bắp ba mươi phút sẽ có tác dụng. Nó sẽ làm
trống rỗng bạn nhanh chóng thế. Phải mất thời gian theo cách thông thường: bạn
nhai đi nhai lại và các ý nghĩ cứ lắp đi lắp lại mãi, và nó chiếm cả đêm. Điều
đó có thể được làm trong nửa giờ!
Nói lắp bắp, liến thoắng là điều
tốt nhất – ngồi trên giường, tắt đèn đi và bắt đầu nói trong lưỡi. Cho phép âm
thanh; bất kì cái gì tới, đều cho phép. Bạn không cần lo nghĩ về ngôn ngữ, bạn
không cần lo nghĩ về văn phạm và bạn không cần lo nghĩ về điều bạn đang nói. Bạn
không cần lo nghĩ về nghĩa; nó chẳng liên quan gì tới nghĩa cả. Nó càng vô
nghĩa, càng có ích hơn.
Nó đơn giản tống ra rác rưởi của
tâm trí, tống ra tiếng ồn. Cho nên bất kì cái gì – bắt đầu và cứ thế tiếp tục,
nhưng rất đam mê trong nó, cứ dường như bạn đang nói, cứ dường như toàn thể cuộc
sống của bạn đang lâm nguy. Bạn đang nói điều vô nghĩa và không có ai ngoài bạn,
nhưng đam mê, trong độc thoại đam mê. Chỉ ba mươi phút làm điều đó sẽ có tác dụng,
và bạn sẽ có giấc ngủ ngon cả đêm.
Tâm trí tích luỹ tiếng ồn, và
khi bạn muốn đi ngủnó vẫn tiếp tục. Bây giờ điều đó đã trở thành thói quen: nó
không biết bây giờ làm sao tắt đi, có thế thôi. Chiếc công tắc để bật và tắt nó
không làm việc. Điều này sẽ có ích. Điều này đơn giản sẽ cho phép nó xả ra năng
lượng này và rồi, làm trống rỗng, bạn sẽ rơi vào giấc ngủ.
Đó là điều xảy ra trong giấc
mơ và ý nghĩ trong đêm: tâm trí đang cố gắng làm trống rỗng bản thân nó cho
ngày hôm sau; nó phải được sẵn sàng. Bạn đã quên mất cách đưa quá trình này đến
kết thúc, và bạn càng cố gắng, bạn càng trở nên thức, cho nên giấc ngủ thành
khó khăn.
Cho nên vấn đề không phải là cố
gắng đi vào giấc ngủ – đừng cố gắng gì. Làm sao bạn có thể cố gắng buông bỏ được?
Nó xảy ra. Nó không phải là cái gì đó bạn phải làm. Bạn chỉ có thể tạo ra tình
huống trong đó nó có thể xảy ra dễ dàng, có thế thôi. Tắt đèn, có cái giường
thoải mái, gối tốt và ấm áp thuận tiện. Đó là tất cả mọi điều bạn có thể làm.
Thế rồi trong nửa giờ đi vào độc thoại đam mê, độc thoại vô nghĩa.
Âm thanh sẽ tới – thốt chúng
ra – và âm thanh này sẽ dẫn tới âm thanh khác. Chẳng mấy chốc bạn sẽ nói tiếng
Trung Quốc và tiếng Italia và tiếng Pháp và các ngôn ngữ khác mà không biết. Nó
thực sự hay vì ngôn ngữ bạn biết không bao giờ có thể giúp làm trống rỗng. Bởi
vì bạn biết chúng, bạn sẽ không cho phép mọi thứ có cách diễn đạt đầy đủ của
chúng. Bạn sẽ sợ nhiều thứ: Bạn đang nói gì? Nói nó ra có đúng không? Nó có đạo
đức không? Bạn có thể bắt đầu cảm thấy mặc cảm rằng bạn đang nói những điều sai
thế. Nhưng khi bạn nói trong âm thanh bạn không biết mình đang nói gì, nhưng cử
chỉ của bạn và niềm đam mê của bạn sẽ làm công việc.
Phục hồi kiệt sức
Trong bẩy ngày làm một thực
nghiệm nhỏ. Nó sẽ làm lắng đọng bạn và sẽ cho bạn sự sáng suốt lớn lao.Trong bẩy
ngày ngủ nhiều nhất có thể được; ăn ngon và lại đi ngủ, ăn ngon, rồi lại đi ngủ.
Trong bẩy ngày không đọc, không nghe radio, không xem ti vi và không nhìn ai cả.
Trong bẩy ngày hoàn toàn dừng
mọi thứ. Trong bẩy ngày đơn giản thảnh thơi và chỉ nằm dài, nghỉ ngơi. Bẩy ngày
đó sẽ là kinh nghiệm lớn lao cho bạn.
Khi bạn ra khỏi nó bạn sẽ hoàn
toàn có khả năng điều chỉnh bất kì loại lối sống xã hội nào và bất kì loại công
việc nào. Thực tế, trong bẩy ngày đó bạn sẽ bắt đầu khao khát công việc và hoạt
động và một ham muốn lớn lao sẽ nảy sinh để ra khỏi giường. Nhưng trong bẩy
ngày cứ bám lấy giường.
Xem tiếp Chương 9 - Quay về Mục lục