Osho - Tủ thuốc cho
linh hồn
Chương 9. Mắt bão
Vẫn bình thản, bình tĩnh và được nối
Chẩn đoán
Có những phẩm chất phát triển
khi thiền sâu sắc lên. Chẳng hạn, bạn bắt đầu cảm thấy yêu mến chẳng bởi lí do
nào hết cả. Không phải là tình yêu bạn biết, trong đó bạn phải rơi vào – không
rơi vào yêu đâu. Nhưng chính là phẩm chất của yêu mến, không chỉ cho con người.
Khi việc thiền của bạn sâu sắc, yêu mến của bạn sẽ bắt đầu lan toả ra ngoài
nhân loại sang con vật, sang cây cối, thậm chí cả tảng đá, cả núi non.
Nếu bạn cảm thấy rằng cái gì
đó bị bỏ lại từ tình yêu của bạn – điều đó có nghĩa là bạn bị mắc kẹt. Việc yêu
của bạn nên lan toả tới toàn thể sự tồn tại. Khi việc thiền của bạn đi cao hơn,
những nét thấp hơn của bạn sẽ bắt đầu rơi rụng đi. Bạn không thể xoay xở được cả
hai. Bạn không thể giận dữ dễ dàng như bạn đã từng thế. Dần dần, dần dần bạn trở
thành không thể giận dữ được. Bạn không thể dối trá, lừa gạt, bóc lột, theo bất
kì cách nào. Bạn không thể gây tổn thương. Hình mẫu hành vi của bạn sẽ thay đổi
với sự thay đổi tâm thức bên trong của bạn.
Bạn sẽ không rơi vào những khoảnh
khắc buồn bã đó mà bạn vẫn thường rơi vào – thất vọng, thất bại, buồn rầu, cảm
giác vô nghĩa, lo âu, khổ não; tất cả những điều này dần dần, dần dần trở thành
kẻ ngoại lai.
Một khoảnh khắc tới khi mà dù
bạn có muốn giận, bạn sẽ thấy điều đó là không thể được; bạn đã quên mất ngôn
ngữ của giận dữ. Tiếng cười sẽ trở thành dễ dàng hơn. Khuôn mặt bạn, con mắt bạn,
sẽ long lanh với ánh sáng bên trong nào đó. Bạn sẽ tự cảm thấy rằng bạn đã trở
thành nhẹ nhàng, dường như sức hút trái đất không vận hành như nó vẫn thường vận
hành trước đây. Bạn đã mất sức nặng, bởi vì tất cả những đặc tính này đều rất nặng
nề – giận dữ, buồn bã, thất vọng, tinh ranh. Tất cả những cảm giác này đều rất nặng
nề. Bạn không biết, nhưng chúng làm cho bạn lòng nặng trĩu và chúng cũng làm
cho bạn thành nặng nề.
Khi thiền phát triển bạn sẽ cảm
thấy mình trở thành hiền dịu, mong manh – cũng như tiếng cười sẽ trở thành dễ
dàng cho bạn, nước mắt cũng sẽ trở thành dễ dàng cho bạn. Nhưng những nước mắt
này sẽ không là của buồn bã hay đau buồn. Những nước mắt này sẽ là của vui vẻ,
phúc lạc; những nước mắt này sẽ là của lòng biết ơn, của sự cám ơn. Những nước
mắt này sẽ nói điều mà lời không thể nói; những nước mắt này sẽ là lời nguyện của
bạn.
Và lần đầu tiên bạn sẽ biết rằng
nước mắt không chỉ để diễn đạt nỗi đau của bạn, khổ của bạn, phiền não của bạn;
đó là cách chúng ta đã dùng chúng. Nhưng chúng có mục đích còn lớn lao hơn nhiều
để hoàn thành: chúng đẹp vô cùng khi chúng tới như cách diễn đạt niềm cực lạc.
Và bạn sẽ thấy, trên toàn thể,
sự mở rộng – rằng bạn đang mở rộng, bạn đang trở nên ngày một lớn hơn. Không
theo nghĩa của bản ngã mà theo nghĩa rằng tâm thức bạn đang lan toả, rằng nó
đang đưa mọi người vào trong miền của nó, rằng tay bạn đang trở nên ngày một lớn
hơn và ôm choàng những người ở xa xăm, rằng khoảng cách đang mất đi, rằng ngay
cả những ngôi sao xa xăm cũng gần lại, bởi vì tâm thức bạn bây giờ có cánh.
Và những điều này rõ ràng và
chắc chắn tới mức câu hỏi hay hoài nghi không bao giờ nảy sinh. Nếu hoài nghi nảy
sinh điều đó nghĩa là bạn bị mắc kẹt; thế thì tỉnh táo hơn đi, thế thì dồn năng
lượng của bạn mạnh hơn vào thiền. Nhưng nếu những điều này tới mà không có câu
hỏi nào…
Đây là một thế giới kì lạ: nếu
bạn khổ, nếu bạn đau khổ, chẳng ai nói với bạn rằng ai đó đã tẩy não bạn, ai đó
đã thôi miên bạn. Nhưng nếu bạn mỉm cười, nhảy múa vui sướng trên phố, hát bài
ca, mọi người sẽ bị sốc. Họ sẽ nói, “Anh làm cái gì thế? Ai đó đã tẩy não anh –
anh bị thôi miên, hay anh đã phát điên đấy?”
Trong thế giới kì lạ này khổ
được chấp nhận là tự nhiên. Phiền não được chấp nhận là tự nhiên. Tại sao? Bởi
vì bất kì khi nào bạn đang khổ và bất kì khi nào bạn khổ, bạn làm cho người
khác cảm thấy hạnh phúc rằng người đó không khổ thế, người đó không bất hạnh thế.
Bạn cho người đó cơ hội để bầy tỏ sự thông cảm với bạn, và thông cảm chẳng tốn
kém gì.
Nhưng nếu bạn phúc lạc thế, hạnh
phúc thế, thì người đó không thể nào cảm thấy mình hạnh phúc hơn bạn được; bạn
đang đẩy người đó xuống. Người đó cảm thấy cái gì đó sai với mình. Người đó phải
kết án bạn, bằng không thì người đó phải nghĩ về bản thân mình, điều người đó sợ
làm. Mọi người đều sợ nghĩ về bản thân mình bởi vì điều đó nghĩa là thay đổi,
biến đổi, trải qua các quá trình nào đó.
Dễ dàng chấp nhận mọi người với
bộ mặt buồn, rất khó chấp nhận mọi người với tiếng cười. Đáng ra phải không như
vậy… Trong một thế giới tốt hơn, trong một thế giới với những người có ý thức
hơn, điều đó không nên là vậy, nó nên là điều đối lập – rằng khi bạn khổ mọi
người sẽ bắt đầu hỏi bạn, “Có chuyện gì vậy, cái gì đã đi sai?” Và khi bạn hạnh
phúc và bạn nhảy múa bên cạnh đường, nếu ai đó đi qua người đó có thể cùng tham
gia với bạn, người đó có thể nhảy múa cùng bạn, hay người đó ít nhất cũng cảm
thấy hạnh phúc khi thấy bạn nhảy múa. Nhưng người đó sẽ không nói bạn điên, bởi
vì nhảy múa là không điên, ca hát là không điên, vui vẻ là không điên; khổ mới
là điên. Nhưng cái điên lại được chấp nhận.
Với việc thiền của bạn phát
triển bạn phải nhận biết rằng bạn sẽ tạo ra biết bao nhiêu người phê bình quanh
bạn, những người sẽ nói, “Cái gì đó đi sai với anh rồi. Chúng tôi đã thấy anh mỉm
cười khi anh ngồi một mình. Sao anh lại cười? Điều này là không lành mạnh.” Buồn
mới là lành mạnh, nhưng mỉm cười, điều đó là không lành mạnh.
Mọi người sẽ thấy khó nếu họ
xúc phạm bạn và bạn không phản ứng. Bạn đơn giản nói “cám ơn” và cứ tiếp tục
con đường của mình. Điều này là khó chấp nhận được bởi vì nó xúc phạm sâu sắc
cho bản ngã của người kia. Người đó muốn lôi bạn xuống nơi bùn lầy nước đọng
còn bạn từ chối; bây giờ người đó một mình trong chỗ bùn lầy nước đọng. Người
đó không thể tha thứ cho bạn được.
Cho nên nếu những điều này bắt
đầu xảy ra bạn có thể chắc chắn bạn đang trên đường đúng. Và chẳng bao lâu những
người của hiểu biết, những người của kinh nghiệm, sẽ bắt đầu thấy thay đổi
trong bạn. Họ sẽ bắt đầu hỏi bạn điều gì đã xảy ra cho bạn, làm sao nó đã xảy
ra cho bạn. “Chúng tôi cũng muốn điều đó xảy ra cho chúng tôi.” Ai muốn khổ? Ai
muốn vẫn còn liên tục trong hành hạ bên trong?
Khi việc thiền của bạn sâu sắc
tất cả những điều này đều sẽ xảy ra: ai đó sẽ kết án bạn, ai đó sẽ coi bạn là
điên, ai đó người có hiểu biết sẽ hỏi bạn, “Điều gì đã xảy ra cho anh và làm
sao nó có thể xảy ra cho tôi được?”
Bạn vẫn còn định tâm, bắt rễ,
tiếp đất trong bản thể mình – bất kì điều gì xảy ra xung quanh cũng không thành
vấn đề. Bạn phải trở thành trung tâm của cơn xoáy lốc. Và bạn sẽ biết khi nào bạn
đã trở thành trung tâm của cơn xoáy lốc. Không cần hỏi, “Làm sao chúng tôi sẽ
biết?” Làm sao bạn biết khi nào bạn bị đau đầu? Bạn đơn giản biết.
Một trong các thầy của tôi
trong trường phổ thông là người rất kì lạ. Ngày đầu tiên trong lớp thầy đã nói
với chúng tôi, “Nhớ một điều này: đau đầu tôi không tin, đau bụng tôi không
tin, tôi chỉ tin vào những điều tôi có thể thấy. Cho nên nếu các em muốn thoát
khỏi trường một ngày nào đó, đừng có lấy cớ đau đầu hay đau bụng, vân vân; các
em phải đem cái gì đó thực để chỉ cho tôi xem.”
Và ông ấy được coi là người rất
nghiêm khắc. Rất khó mà vắng mặt cho dù chỉ một giờ. Ở ngay trước nhà ông ấy có
hai cây kadamba – cây rất đẹp. Vào thời gian tối ông ấy hay đi dạo và trời gần
như tối khi ông ấy trở về.
Cho nên một hôm tôi nói, “Chuyện
này phải được giải quyết.” Tôi trèo lên một trong các cây đó và khi ông ấy tới
dưới cây, tôi thả một hòn đá vào đầu ông ấy. Ông ấy la lên, hét lên. Tôi trèo
xuống. Tôi nói, “Có chuyện gì thế ạ?”
Ông ấy nói, “Đau quá, và em lại
hỏi có vấn đề gì” Tôi nói, “Thầy phải chỉ nó ra chứ. Chừng nào thầy còn chưa chỉ
nó ra cho em thì em sẽ không tin điều đó đâu. Em là học sinh của thầy đây! Và
thầy đừng nhắc tới điều này cho bất kì ai nhé – em không muốn mai thầy gọi em
lên văn phòng hiệu trưởng bởi vì thầy sẽ bị rắc rối đấy. Thầy sẽ phải chỉ ra
cái đau của thầy, thầy sẽ phải đặt nó lên bàn, bằng không thì đấy chỉ là hư cấu
thôi; thầy đã bịa ra nó; nó là tưởng tượng. Sao em phải trèo lên cây ngay trước
nhà thầy? Em chưa bao giờ làm điều đó trong cả đời em. Bỗng nhiên em đã điên chắc?”
Thầy nói, “Nghe đây, tôi hiểu
điều em muốn tôi hiểu, nhưng đừng kể cho ai cả. Nếu em bị đau đầu tôi sẽ chấp
nhận nó, nhưng đừng nói với ai cả bởi vì đó là nguyên tắc của cả đời tôi rồi.
Tôi đang làm ra ngoại lệ đây.”
Tôi nói, “Điều đó thì được. Em
không bận tâm tới bất kì ai khác. Xin thầy hiểu rằng khi em giơ tay lên, hoặc
đó là đau đầu, hoặc đó là đau bụng – cái gì đó không thấy được. Thầy phải để em
đi.”
Cả lớp ngạc nhiên: “Có chuyện
gì thế nhỉ? Cứ lúc cậu giơ tay lên, thầy đơn giản nói ‘Ra đi! Ra ngay lập tức!’
Và cả ngày cậu được tự do khỏi hành hạ của ông ấy. Nhưng ý nghĩa của việc giơ
tay ấy là gì, điều đó có nghĩa gì? Và sao thầy lại bị ảnh hưởng thế?”
Bạn sẽ biết; điều đó còn sâu sắc
hơn nhiều so với đau đầu, sâu sắc hơn nhiều so với đau bụng, sâu sắc hơn nhiều
so với đau tim. Nó là đau linh hồn; bạn sẽ biết điều đó.
Đơn thuốc:
Xuống đất
Nó là một trong những vấn đề
phổ biến nhất cho con người hiện đại – toàn thể nhân loại đều đang chịu chứng mất
gốc. Khi bạn trở nên nhận biết về nó, bạn sẽ cảm thấy chông chênh ở chân, không
chắc chắn, bởi vì chân thực sự là gốc rễ của con người. Qua chân con người được
bắt rễ vào đất.
Làm hai hay ba điều này…
Một: mọi sáng, nếu bạn ở gần
biển, đi ra bờ biển và chạy trên cát. Nếu bạn không ở gần biển, thế thì chạy bất
kì đâu với chân trần, không giầy, chỉ trên đất trần và để có tiếp xúc giữa bàn
chân và đất. Chẳng mấy chốc, trong vòng vài tuần, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy năng
lượng và sức mạnh lớn trong chân. Cho nên chạy và với chân trần – đó là một điều.
Điều thứ hai – trước khi bạn bắt
đầu chạy và sau khi bạn đã chạy, bắt đầu và kết thúc, làm điều này – đứng trên
đôi chân, cách quãng 20cm, và nhắm mắt lại. Thế rồi đưa toàn thể trọng lượng của
bạn trước hết vào chân phải, dường như bạn đang đứng chỉ vào bên phải. Bên trái
không chịu gánh nặng. Cảm thấy nó và thế rồi dịch chuyển sang chân trái. Để
toàn thể gánh
nặng dồn vào chân trái và thả
nhẹ chân phải hoàn toàn, cứ dường như chẳng có gì làm cả. Nó chỉ ở đó trên đất
nhưng không có trọng lượng đè lên nó.
Làm điều này bốn hay năm lần –
cảm thấy dịch chuyển năng lượng này – và cảm thấy nó cảm giác thế nào. Thế rồi
cố gắng ở ngay chính giữa, không bên trái hay bên phải, hay cả hai. Chỉ ở ngay
chính giữa, không nhấn mạnh, năm mươi – năm mươi. Cảm giác năm mươi – năm mươi
đó sẽ cho bạn bắt rễ nhiều hơn vào đất. Bắt đầu và kết thúc việc chạy bằng điều
này và nó sẽ rất có ích lợi.
Điều thứ ba: bắt đầu lấy hơi
thở sâu hơn. Với thở nông người ta cảm thấy bị bật gốc. Hơi thở phải đi tới
chính gốc rễ của bản thể bạn, và gốc rễ này là trung tâm dục của bạn. Con người
được sinh ra từ dục.
Năng lượng này mang tính dục.
Việc thở nên đi và tạo ra tiếp xúc với năng lượng dục của bạn để cho có thông
điệp liên tục của trung tâm dục qua việc thở. Thế thì bạn cảm thấy được bắt rễ.
Nếu việc thở của bạn nông và nó không bao giờ đi tới trung tâm dục, thế thì có
lỗ hổng. Lỗ hổng đó sẽ cho bạn chông chênh, không chắc chắn và lẫn lộn – không
biết bạn là ai, không biết bạn đang đi đâu, không biết mục đích của bạn là gì
hay tại sao bạn tồn tại; bạn sẽ cảm thấy mình chỉ đang trôi giạt. Thế thì dần dần
bạn sẽ trở nên mờ xỉn, không có cuộc sống – bởi vì làm sao cuộc sống có thể hiện
hữu khi không có mục đích? Và làm sao có thể có mục đích khi bạn không được bắt
rễ trong năng lượng riêng của mình?
Cho nên trước hết, dựa vào đất
– chính là bà mẹ của tất cả. Thế rồi dựa vào trung tâm dục – chính là cha của tất
cả. Một khi bạn được dựa vào đất và trung tâm dục, bạn sẽ hoàn toàn thoải mái,
thanh bình, bình tĩnh, định tâm và tiếp đất.
Thở từ lòng bàn chân
Phần thấp nhất của thân thể là
một trong những vấn đề với nhiều người, gần như là đa số. Phần thấp nhất đã đi
tới chết bởi vì dục đã bị kìm nén qua nhiều thế kỉ. Mọi người đã trở nên sợ đi
xuống dưới trung tâm dục. Họ vẫn còn lo lắng, ở trên trung tâm dục.
Trong thực tế nhiều người sống
trong đầu hay nếu họ có ít nhiều dũng cảm thì họ sống trong bản thân mình. Và
nhiều nhất mọi người đi xuống tới rốn nhưng không ra ngoài chỗ đó, cho nên nửa
thân thể gần như bị tê liệt, và bởi vì điều đó nên nửa cuộc sống của họ cũng bị
tê liệt. Thế thì nhiều điều trở thành không thể được bởi vì phần thấp hơn của
thân thể giống như gốc rễ. Chân là gốc rễ và chúng nối bạn với đất. Cho nên mọi
người đều treo lên như ma, không được nối với đất. Người ta phải đi trở lại tới
bàn chân.
Lão Tử hay nói với các đệ tử của
mình, “Chừng nào các ông còn chưa bắt đầu thở từ lòng bàn chân mình, các ông
không phải là đệ tử của ta. Thở từ lòng bàn chân đi.” Và ông ấy hoàn toàn đúng.
Bạn càng đi sâu hơn, hơi thở của bạn càng đi sâu hơn. Điều gần đúng là nói rằng
biên giới con người bạn là biên giới hơi thở bạn. Khi biên giới tăng lên và chạm
vào bàn chân bạn, khi hơi thở của bạn gần đạt tới bàn chân – không theo nghĩa
sinh lí mà theo nghĩa tâm lí rất sâu sắc – thế thì bạn đã xác nhận toàn thân thể
mình. Lần đầu tiên bạn là toàn thể, một mảnh, cùng nhau.
Cứ cảm nhận ngày một nhiều hơn
ở bàn chân.
Thỉnh thoảng đứng trên đất mà
không đi giầy và cảm thấy cái mát mẻ, cái mềm mại và cái ấm áp. Bất kì cái gì đất
sẵn sàng cho vào khoảnh khắc đó, cảm thấy nó và để nó tuôn chảy qua bạn. Cho
phép năng lượng của bạn tuôn chảy vào trong đất và được nối với đất.
Nếu bạn được nối với đất, bạn
được nối với cuộc sống. Nếu bạn được nối với đất, bạn được nối với thân thể
mình. Nếu bạn được nối với đất, bạn sẽ trở thành rất nhạy cảm và định tâm – và
đó là điều được cần tới.
Nhận biết đan điền
Bất kì khi nào bạn không có gì
để làm, ngồi im lặng và đi vào bên trong và rơi vào trong bụng – trung tâm được
biết tới là đan điền (hara), quãng sáu phân dưới rốn – và còn lại ở đó. Điều đó
sẽ tạo ra định tâm lớn lao của năng lượng sống của bạn. Bạn phải nhìn vào trong
nó và nó sẽ bắt đầu vận hành; bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng toàn thể cuộc sống
di chuyển quanh trung tâm đó.
Chính là từ đan điền mà cuộc sống
bắt đầu và chính đan điền là chỗ cuộc sống chấm dứt. Tất cả các trung tâm thân
thể chúng ta để ở xa xa; đan điền là đích xác ở trung tâm. Đó là nơi chúng ta
được cân bằng và bắt rễ. Cho nên một khi người ta trở nên nhận biết về đan điền
thì nhiều điều bắt đầu xảy ra.
Chẳng hạn, bạn càng nhớ nhiều
tới đan điền, càng ít việc suy nghĩ có đó. Một cách tự động suy nghĩ sẽ trở nên
ngày một ít dần bởi vì năng lượng sẽ không chuyển lên đầu, nó sẽ đi tới đan điền.
Bạn càng nghĩ nhiều về đan điền, bạn càng tập trung nhiều ở đó, bạn sẽ càng thấy
một kỉ luật nảy sinh trong bạn. Nó tới một cách tự nhiên, nó đã không bị bó buộc.
Bạn càng
nhận biết nhiều về trung tâm
đan điền, bạn sẽ càng ít sợ sống và chết, bởi vì đó là trung tâm của sống và chết.
Một khi bạn trở nên hoà điệu
cùng với trung tâm đan điền, bạn có thể sống một cách dũng cảm. Dũng cảm nảy
sinh ra từ nó – ít suy nghĩ hơn, nhiều im lặng hơn, ít những khoảnh khắc không
được kiểm soát, kỉ luật tự nhiên, dũng cảm, bắt rễ và tiếp đất.
Nơi ẩn đêm
Nếu bạn cảm thấy một loại dao
động trái và phải và bạn không biết trung tâm mình ở đâu, điều đó đơn giản chỉ
ra rằng bạn không còn trong tiếp xúc với đan điền của mình, cho nên bạn phải tạo
ra tiếp xúc đó.
Trong đêm khi bạn đi ngủ, nằm
ra trên giường và để cả hai tay bạn ở khoảng sáu phân dưới rốn, và ấn vào một
chút. Thế rồi bắt đầu thở, thở sâu, và bạn sẽ cảm thấy trung tâm đó đi lên và
đi xuống cùng với việc thở. Cảm thấy toàn thể năng lượng của bạn ở đó cứ dường
như bạn đang co lại và co lại và co lại và bạn chỉ tồn tại ở đó như một trung
tâm nhỏ, một năng lượng rất tập trung. Làm điều này trong mười đến mười lăm
phút và rồi rơi vào giấc ngủ.
Bạn có thể rơi vào giấc ngủ
khi làm nó; điều đó sẽ có ích. Thế thì cả đêm việc định tâm đó vẫn còn bền vững.
Vô ý thức sẽ kéo đến và vào giữa ở đó lặp đi lặp lại. Cho nên cả đêm không có
việc biết của bạn, bạn sẽ tới theo nhiều cách trong tiếp xúc sâu với trung tâm
đó.
Vào buổi sáng, khoảnh khắc bạn
cảm thấy rằng giấc ngủ đã qua, đừng mở mắt ngay đầu tiên. Lại đặt tay bạn ở đó,
nhấn tay một chút và bắt đầu thở; lại cảm thấy đan điền. Làm điều này mười hay
mười lăm phút và thế rồi dậy. Làm điều này mọi đêm và mọi sáng. Trong vòng ba
tháng bạn sẽ bắt đầu cảm thấy được định tâm.
Điều rất bản chất là có việc định
tâm; bằng không người ta cảm thấy phân mảnh. Thế thì người ta không gắn lại,
người ta chỉ giống như trò chơi lắp hình – tất cả các mảnh và không một động
thái, không một toàn thể. Nó đang trong hình dạng xấu bởi vì không có trung
tâm, con người có thể kéo lê nhưng không thể yêu. Không có trung tâm bạn có thể
cứ làm những việc thường lệ trong cuộc sống của mình, nhưng bạn không bao giờ
có thể mang tính sáng tạo. Bạn sẽ sống ở mức tối thiểu, mức tối đa sẽ không thể
có được cho bạn. Chỉ bằng việc định tâm người ta mới sống ở mức tối đa, ở tột đỉnh,
ở đỉnh cao, ở cao trào – và đó là việc sống duy nhất, cuộc sống thực.
Hào quang bảo vệ
Mọi đêm trước khi bạn đi ngủ,
ngồi trong giường và tưởng tượng vầng hào quang bao quanh thân thể bạn, chỉ
cách xa thân thể cỡ hai mươi phân, cũng cùng hình dáng như thân thể, bao quanh
bạn và bảo vệ bạn. Nó sẽ trở thành lưới chắn bảo vệ. Làm điều đó trong bốn hay
năm phút và thế rồi vẫn cảm thấy nó khi đi ngủ. Rơi vào giấc ngủ mà vẫn tưởng
tượng rằng vầng hào quang đó giống như cái chăn quanh bạn bảo vệ bạn để cho
không căng thẳng nào có thể vào từ bên ngoài, không ý nghĩ nào có thể vào từ
bên ngoài và không rung động bên ngoài nào có thể vào bạn được.
Cảm thấy vầng hào quang đó khi
rơi vào giấc ngủ. Điều này phải được làm là điều cuối cùng trong đêm. Sau nó,
đơn giản đi ngủ để cho cảm giác này tiếp tục vào vô thức của bạn. Đó là toàn thể
sự việc. Toàn thể cơ chế là ở chỗ bạn bắt đầu bằng việc tưởng tượng có ý thức,
thế rồi bạn bắt đầu rơi vào giấc ngủ.
Dần dần, khi bạn trên ngưỡng của
giấc ngủ, một chút ít tưởng tượng vẫn tiếp tục bám đấy. Bạn rơi vào giấc ngủ
nhưng chút ít tưởng tượng đó đi vào trong vô thức… Điều đó trở thành lực và
năng lượng cực mạnh.
Chúng ta không biết cách tự bảo
vệ mình khỏi người khác. Người khác không chỉ có đó; họ còn liên tục phát đi
con người họ trong các rung động tinh tế.
Nếu một người căng thẳng đi
qua bạn, người đó đơn giản ném các mũi tên căng thẳng ra khắp xung quanh, không
đặc biệt hướng tới bạn; người đó đơn giản ném chúng ra. Người đó vô ý thức; người
đó không làm điều đó cho bất kì ai một cách có chủ ý. Người đó phải ném ra căng
thẳng của mình bởi vì người đó quá nặng gánh. Người đó sẽ phát điên nếu người
đó không làm vậy. Không phải là người đó đã quyết định ném nó ra; nó là việc
tràn ra. Nó quá nhiều và người đó không thể chứa được nó, cho nên nó cứ tràn
ra.
Ai đó đi qua bạn và người đó cứ
ném cái gì đó vào bạn. Nếu bạn dễ cảm nhận và bạn không có vầng hào quang bảo vệ…
và thiền làm cho người ta dễ cảm nhận, rất dễ cảm nhận. Cho nên khi bạn một
mình thì điều đó là tốt. Khi bạn được bao quanh bởi những người có tính thiền,
rất tốt. Nhưng khi bạn đang trong thế giới, trong bãi chợ, và mọi người không
có tính thiền mà lại rất căng thẳng và lo âu và có cả nghìn lẻ một thứ trong
tâm trí họ, thế thì bạn bắt đầu nhận chúng. Bạn mong manh; thiền làm cho người
ta rất hiền dịu, cho nên bất kì cái gì tới là vào.
Sau thiền người ta phải tạo ra
vầng hào quang bảo vệ. Đôi khi nó xảy ra tự động, đôi khi nó không xảy ra. Nếu
nó không tự động xảy ra cho bạn, bạn phải làm việc vì nó. Nó sẽ tới trong vòng
ba tháng. Bất kì lúc nào giữa ba tuần và ba tháng bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rất,
rất mạnh. Cho nên trong đêm, rơi vào giấc ngủ vẫn nghĩ theo cách này.Vào buổi
sáng ý nghĩ đầu tiên lại phải là điều này.
Khoảnh khắc bạn nhớ rằng bây
giờ giấc ngủ qua rồi, đừng mở mắt vội. Cảm thấy vầng hào quang của bạn tràn khắp
thân thể bảo vệ bạn. Làm điều đó lặp lại bốn năm phút rồi mới dậy. Khi bạn đi tắm
và uống trà, nhớ tới điều đó. Thế rồi ban ngày cũng thế bất kì khi nào bạn cảm
thấy có thời gian – ngồi trong xe hơi hay tàu hoả hay ở văn phòng không làm gì
cả – lại thảnh thơi vào trong nó. Trong một khoảnh khắc cảm thấy nó.
Giữa ba tuần và ba tháng bạn sẽ
bắt đầu cảm thấy nó gần giống như một vật vững chắc. Nó sẽ bao quanh bạn và bạn
sẽ có khả năng cảm thấy rằng bây giờ bạn có thể đi qua giữa đám đông và bạn sẽ
vẫn còn không bị ảnh hưởng, không bị động chạm. Nó sẽ làm cho bạn cực kì hạnh
phúc bởi vì bây giờ chỉ vấn đề của bạn mới là vấn đề của bạn, không của ai
khác.
Rất dễ giải quyết vấn đề riêng
của người ta bởi vì chúng là của riêng người ta. Rất khó khi bạn cứ nhận vấn đề
của người khác; thế thì bạn không thể giải quyết được chúng bởi vì ngay chỗ đầu
tiên chúng không thuộc vào bạn.
Cố gắng tạo ra vầng hào quang
bảo vệ và bạn sẽ có khả năng thấy nó và sự vận hành của nó. Bạn sẽ thấy rằng bạn
hoàn toàn được bảo vệ. Dù bạn đi bất kì đâu, mọi sự sẽ tới với bạn nhưng chúng
sẽ quay trở lại; chúng sẽ không chạm vào bạn.
Hành động cân bằng
Bên phải và bên trái não bạn vận
hành tách biệt – não mọi người đều làm điều này, nhưng khi thiền đập vào bạn
sâu sắc thì tách biệt và khác biệt có thể trở nên bị phóng đại.
Ngồi im lặng bởi chính mình và
ấn vào mắt bạn. Ấn vào con ngươi cho tới khi bạn bắt đầu thấy ánh sáng. Đừng
làm đau mắt quá nhiều, nhưng đau một chút thì được phép. Cứ quan sát ánh sáng
đó. Điều đó sẽ giải quyết nhiều thứ.
Làm điều này bốn hay năm phút
– ấn vào mắt – và rồi thảnh thơi trong năm phút, rồi lại ấn chúng. Làm điều này
bốn mươi phút và thế rồi té nước lạnh lên chúng. Nhắm mắt lại và cảm thấy cái
mát mẻ.Làm điều này trong mười lăm ngày. Bài tập này sẽ giải quyết nhiều thứ
trong não và bạn sẽ cảm thấy rất bình tĩnh và lành mạnh.
Ở đây
Khi bạn trưởng thành trong tâm
thức, bản thân thế giới bắt đầu thay đổi. Chẳng cần làm cái gì một cách trực tiếp;
tất cả mọi thay đổi xảy ra đều gần như theo cách riêng của chúng. Chỉ một điều
cần thiết là nỗ lực để ý thức nhiều hơn.
Bắt đầu trở nên ngày một ý thức
hơn về mọi thứ bạn đang làm. Bước đi, bước một cách có ý thức; đem toàn bộ chú
ý của bạn vào việc bước. Có khác biệt lớn lao giữa khi bạn bước không có tâm thức
nào và khi bạn mang phẩm chất của tâm thức vào việc bước. Thay đổi là triệt để.
Nó có thể không thấy được từ bên ngoài nhưng từ bên trong nó thực sự đi vào chiều
hướng khác.
Thử một hành động nhỏ nào đó:
chẳng hạn, di chuyển tay bạn có thể di chuyển nó một cách máy móc. Thế rồi di
chuyển nó với tâm thức lớn lao, dần dần cảm thấy chuyển động và nhìn từ bên
trong vào cách bạn đang di chuyển nó.
Chỉ trong cử chỉ nhỏ bé này bạn
đã trên ngưỡng của điều thiêng liêng bởi vì phép màu đang xảy ra. Nó là một
trong những điều huyền bí vĩ đại nhất mà khoa học còn chưa có thể thăm dò được.
Bạn quyết định rằng bạn phải di chuyển tay và tay tuân theo quyết định của bạn.
Nó là phép màu bởi vì nó là tâm thức tiếp xúc với vật chất… mà không chỉ thế,
nhưng vật chất tuân theo tâm thức. Cây cầu vẫn còn chưa được tìm thấy. Nó là điều
kì diệu. Nó là quyền năng của tinh thần đối với vật chất; điều kì diệu tất cả
là vậy.
Bạn làm nó cả ngày, nhưng bạn
đã không làm nó một cách có ý thức; bằng không trong cử chỉ đơn giản này việc
thiền vĩ đại sẽ nảy sinh trong bạn. Đây là cách điều thiêng liêng đang làm di
chuyển toàn thể sự tồn tại.
Cho nên bước, ngồi, nghe hay
nói vẫn còn tỉnh táo.
Thu thập bản thân mình
Với từng hơi thở đi ra, nói “Một.”
Khi hơi thở đi ra, nói “Một”; thở vào và không nói gì cả. Thở ra và nói “Một”;
thở vào và không nói gì. Cho nên với từng hơi thở đi ra bạn đơn giản nói “Một…
một… một.” Không chỉ nói nó mà còn cảm thấy rằng toàn thể sự tồn tại là một, nó
là một thể thống nhất. Đừng lặp lại điều đó, chỉ có cảm giác đó – và nói “Một”
sẽ có ích.
Làm điều này trong hai mươi
phút mọi ngày và không ai được quấy rầy bạn khi bạn đang làm nó. Bạn có thể mở
mắt và nhìn vào đồng hồ nhưng đừng bật báo thức lên. Bất kì cái gì có thể gây
cho bạn giật mình cũng sẽ là xấu, cho nên đừng để điện thoại trong phòng nơi bạn
đang làm nó, và không ai được gõ cửa. Trong hai mươi phút đó bạn phải tuyệt đối
thảnh thơi.
Nếu có quá nhiều ồn ào xung
quanh, dùng cái nút tai. Nói “Một” với việc thở ra sẽ làm cho bạn bình thản và
yên tĩnh và bình tĩnh thế; bạn không thể hình dung ra được. Làm điều này vào
ban ngày, đừng bao giờ vào ban đêm; bằng không giấc ngủ của bạn sẽ bị quấy rối
bởi vì điều này sẽ thảnh thơi tới mức bạn sẽ không cảm thấy buồn ngủ. Bạn sẽ cảm
thấy tươi tắn.
Thời gian tốt nhất là buổi
sáng, bằng không thì buổi trưa, nhưng đừng bao giờ về ban đêm.
Bí mật của Lão Tử
Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn
về lời kinh bí mật của Lão Tử. Nó đã không được viết ra ở đâu cả, nhưng đã được
truyền bằng lời từ miệng cho các đệ tử qua nhiều thời đại. Nó là kinh về phương
pháp thiền. Lão Tử nói: ngồi bắt chéo chân. Cảm thấy rằng có một cái cân đĩa
bên trong bạn. Mỗi bên của cân đều ở gần một bên ngực. Kim cân ở giữa hai mắt bạn,
nơi người ta cho rằng là chỗ con mắt thứ ba. Dây của cân là trong não bạn. Lão
Tử nói, ý thức tới cái cân bên trong bạn trong cả hai mươi bốn giờ trong ngày
và lưu tâm rằng đĩa cân ở cả hai bên đều cùng mức, và kim cân trỏ thẳng ở giữa.
Nếu bạn có thể giữ cân bằng cái cân này bên trong, bạn đã hoàn thành cuộc hành
trình của mình.
Nhưng điều đó là rất khó. Bạn
sẽ thấy rằng hơi chút thở thôi, các bên cân lên xuống liền. Bạn ngồi yên tĩnh –
bỗng nhiên một người vào phòng và cái cân đĩa lên xuống liền. Lão Tử nói, “Làm
cân bằng tâm thức ông. Các bên đối lập nên được cân bằng và kim giữa nên vẫn
còn cố định ở trung tâm. Dù cuộc sống đem tới hạnh phúc hay bất hạnh, sáng hay
tối, vinh dự hay ô danh, giữ con mắt ở chỗ cân bằng bên trong và giữ việc điều
chỉnh nó.”
Một ngày nào đó nó sẽ đạt tới
sự cân bằng hoàn hảo – nơi không có cuộc sống mà chỉ sự tồn tại, nơi không có
sóng mà chỉ có đại dương; nơi không có cái “tôi” mà chỉ có tất cả.
Quán tưởng Phật bên trong
Bất kì khi nào bạn có thể tìm
thấy thời gian – và ít nhất một lần một ngày bạn phải tìm thấy thời gian; bất
kì lúc nào cũng có tác dụng, nhưng làm điều đó tốt khi dạ dầy trống rỗng. Nhiều
năng lượng hơn là có sẵn khi dạ dầy trống rỗng. Không phải là người ta phải đói
– chỉ cần dạ dầy không quá đầy. Nếu bạn mới ăn, thì sau hai hay ba giờ. Một cốc
trà là tốt, một cốc trà rất có ích.
Điều thứ hai: nếu bạn có thể tắm
trước nó, điều đó sẽ rất có ích. Tắm bồn nước nóng và tắm hoa sen lạnh. Trước hết
làm ướt đẫm bản thân bạn trong bồn tắm nước nóng và rồi tắm hoa sen nước lạnh,
hai phút. Chấm dứt với việc tắm hoa sen nước lạnh, điều đó sẽ chuẩn bị cho bạn
hoàn hảo.Thế rồi uống chén trà và ngồi; làm cho bản thân bạn được thoải mái. Nếu
bạn có thể ngồi trên sàn thì bạn có thể để gối bên dưới; điều đó sẽ tốt. Nếu cảm
thấy khó hay tư thế này là khó bạn có thể ngồi trên ghế.
Thảnh thơi toàn bộ thân thể và
chỉ tập trung vào giữa ngực bạn, ngay chính giữa nơi xương sườn kết thúc và dạ
dày bắt đầu. Với mắt nhắm, hình dung rằng một bức tượng phật nhỏ ở đó, chỉ là
đường nét của tượng phật thôi. Bạn có thể có bức ảnh về bức tượng phật nhỏ để
cho bạn có thể hình dung ra nó. Bức tượng phật cao quãng sáu phân.
Quán tưởng rằng nó được làm bằng
ánh sáng và rằng các tia sáng đang lan toả ra từ nó. Được hấp thu vào trong nó,
cho nên bạn có thể đi vào trong nó dễ dàng… tia sáng lan toả, rót đầy toàn thân
thể bạn.
Nếu bạn có thể ngồi theo tư thế
Phật trên sàn điều đó sẽ rất có ích bởi vì hình ảnh và tư thế bạn sẽ khớp với
nhau. Các tia sáng đang lan toả và toàn thân thể trở thành đầy ánh sáng. Thế rồi
các tia sáng bắt đầu lan toả ra ngoài thân thể – chỉ là việc quán tưởng bên
trong. Các tia sáng này bắt đầu chạm vào trần và tường và chẳng mấy chốc chúng
đi ra ngoài căn phòng; chúng cứ lan toả và chúng cứ lan toả mãi. Trong thời
gian mười lăm phút cứ để cho chúng bao trùm toàn thể vũ trụ, xa nhất bạn có thể
quan niệm được.
An bình lớn lao sẽ nảy sinh. Vẫn
còn trong trạng thái đó ít nhất năm đến mười phút – toàn thể vũ trụ đầy tia
sáng, và trung tâm của điều đó là trong trái tim bên trong nhất của bạn. Giữ trạng
thái đó trong mười phút. Cứ suy tư về nó, cứ cảm thấy các tia sáng; cứ tiếp tục
tiếp tục. Toàn thể vũ trụ đầy những tia sáng đó.
Thế rồi bắt đầu co lại, dần dần
– chậm như bạn đã đi ra, chậm rãi co lại. Thế rồi quay lại về vị phật bên trong
của bạn – lại bức tượng sáu phân đầy ánh sáng.
Thế rồi đột nhiên để cho nó biến
mất một cách bất ngờ. Đó mới là điểm, điểm có ý nghĩa nhất trong toàn thể quá
trình này. Để nó biến mất bất thần và hình âm bản sẽ được để lại. Điều đó cũng
giống như khi bạn nhìn vào cửa sổ quá lâu và thế rồi bạn nhắm mắt lại và bạn thấy
ảnh âm bản của cửa sổ. Tượng Phật đã có đó rồi, đầy ánh sáng; bỗng nhiên, bất
thần, để nó biến mất. Sẽ có bức tượng Phật tối, tượng âm bản, trống rỗng. Giữ
cái đó trong ít nhất năm tới mười phút – có hố đó, cái trống rỗng đó.
Ngay giai đoạn đầu tiên, khi
các tia sáng đang lan toả trên khắp vũ trụ, bạn sẽ cảm thấy an bình lớn lao như
bạn có thể chưa bao giờ đã cảm thấy trước đây, và sự mở rộng vĩ đại; cảm giác rằng
bạn đã trở thành khổng lồ và rằng toàn thể vũ trụ là trong bạn.
Trong giai đoạn thứ hai, thay
vì an bình bạn sẽ cảm thấy phúc lạc. Khi tượng Phật trở thành âm bản và tất cả
ánh sáng biến mất và có bóng tối và im lặng, bạn sẽ cảm thấy phúc lạc lớn lao
chẳng bởi lí do nào hết cả! Mạnh khoẻ nảy sinh trong bạn – giữ lấy cái đó.
Cho nên toàn thể quá trình này
phải được thực hiện không quá bốn mươi lăm phút, bốn lăm cho tới sáu mươi phút.
Điều này có thể được thực hiện ở trong giường vào ban đêm khi bạn sắp ngủ; đó
là thời gian hoàn hảo nhất. Làm điều đó và rồi rơi vào giấc ngủ để cho cùng trạng
thái đó sẽ tiếp tục rung động trong cả đêm.
Nhiều lần trong giấc mơ của
mình tượng Phật sẽ xuất hiện, nhiều lần trong giấc mơ của bạn những tia sáng đó
sẽ được cảm thấy. Đến sáng bạn sẽ cảm thấy rằng giấc ngủ của bạn đã mang một phẩm
chất hoàn toàn khác. Nó không chỉ là ngủ: cái gì đó tích cực hơn giấc ngủ đã có
đó, sự hiện diện nào đó đã có đó. Bạn sẽ bước ra khoẻ khoắn hơn, tỉnh táo hơn
và tràn đầy sự tôn kính cuộc sống hơn.
Tìm số không bên trong
Trước khi bạn đi ngủ làm điều
này. Nằm dài ra trên giường với mắt nhắm, tưởng tượng một chiếc bảng đen, đen
thực là đen như bạn có thể tưởng tượng. Thế rồi quán tưởng trên bảng đen đó số
ba, ba lần. Trước hết quán tưởng nó rồi chùi sạch nó đi; lại quán tưởng nó và
chùi nó đi; lại quán tưởng nó và chùi nó đi. Rồi quán tưởng số hai, ba lần; rồi
quán tưởng số một, ba lần; rồi quán tưởng số không, ba lần. Đến lúc bạn đạt tới
số không thứ ba bạn sẽ cảm thấy im lặng lớn lao không giống như bạn đã từng cảm
thấy trước đây.
Một ngày nào đó bạn sẽ rơi vào
trong im lặng tuyệt đối, dường như toàn thể sự tồn tại đã bỗng nhiên biến mất
và chẳng cái gì có cả. Đó sẽ là thoáng nhìn lớn lao.
Cho nên trong đêm khi bạn đang
sắp ngủ, làm quá trình đơn giản này – nằm ra trên giường – nhưng nhớ hoàn thành
nó bởi vì quá trình đó cho nhiều im lặng thế. Nó là quá trình đơn giản và nó sẽ
không mất quá hai hay ba phút nhiều nhất, nhưng bạn có thể rơi vào giấc ngủ trước
khi bạn hoàn thành nó. Cố hoàn thành nó, đừng ngủ vội – số không thứ ba phải tới
– và đừng làm vội vàng, làm chậm rãi và yêu mến.
Kết thúc quyển "Tủ thuốc cho linh hồn" - Quay về Mục lục