Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 25. Khử
độc bằng nhịn ăn
Câu hỏi: “Thầy có lời khuyên nào về nhịn ăn như một
phương pháp khử độc thân thể không? Gần đây tôi đã bắt đầu trở thành người ăn
chay.”
Bất kì khi nào bạn nhịn ăn, thân thể không làm việc
tiêu hoá nữa. Trong thời kì đó thân thể có thể làm việc bằng cách vứt đi các tế
bào chết, các độc tố. Điều đó cũng như là một ngày nào đó, thứ bẩy hay chủ
nhật, bạn trong kì nghỉ và bạn về nhà và bạn lau dọn nhà cả ngày. Cả tuần bạn
bận bịu và bận rộn tới mức bạn không thể lau nhà được. Khi thân thể không có gì
để tiêu hoá, bạn không ăn gì mà, thân thể bắt đầu tự dọn dẹp nó. Một quá trình
bắt đầu một cách tự phát và thân thể bắt đầu ném ra tất cả những thứ không cần,
những thứ như tải trọng. Nhịn ăn là phương pháp làm thuần khiết. Thỉnh thoảng,
việc nhịn ăn là hay – không làm gì, không ăn, chỉ nghỉ ngơi. Uống thật nhiều
nước và nghỉ ngơi, và thân thể sẽ được dọn dẹp.
Thỉnh thoảng, nếu bạn cảm thấy rằng việc nhịn ăn dài
hơn là cần thiết, bạn có thể làm việc nhịn ăn dài – nhưng ở sâu trong tình yêu
với thân thể. Và nếu bạn cảm thấy nhịn ăn có hại cho thân thể theo bất kì cách
nào, dừng nó lại. Nếu việc nhịn ăn có ích cho thân thể, bạn sẽ cảm thấy nhiều
năng lượng hơn; bạn sẽ cảm thấy sống động hơn; bạn sẽ cảm thấy sảng khoái, sinh
động. Điều này nên là tiêu chuẩn: nếu bạn bắt đầu cảm thấy rằng mình đang yếu
đi, nếu bạn bắt đầu cảm thấy rằng sự run rẩy tinh tế đang tới bên trong thân
thể, thế thì nhận biết – bây giờ sự việc không còn là làm thuần khiết nữa. Nó
đã trở thành có tính phá huỷ. Dừng nó lại.
Nhưng người ta nên biết toàn thể khoa học của nó.
Thực tế người ta nên làm việc nhịn ăn gần ai đó người đã từng nhịn ăn lâu và
biết toàn thể con đường này rất rõ, người biết tất cả các triệu chứng: nếu nó
trở thành mang tính phá huỷ điều gì sẽ bắt đầu xảy ra; nếu nó không mang tính
phá huỷ thì điều gì sẽ xảy ra. Sau việc nhịn ăn làm thuần khiết, thật, bạn sẽ
cảm thấy mới mẻ, trẻ trung hơn, sạch sẽ hơn, vô trọng lượng, hạnh phúc hơn; và
thân thể sẽ vận hành tốt hơn bởi vì bây giờ nó đã được dỡ tải. Nhưng nhịn ăn
tới chỉ nếu bạn đã ăn sai. Nếu bạn không ăn sai thì không cần nhịn ăn. Nhịn ăn
được cần tới chỉ khi bạn đã làm điều sai với thân thể – và tất cả chúng đều đã
từng ăn sai.
Con người đã đánh mất con đường này. Không con vật
nào ăn như con người; mọi con vật đều có thức ăn được chọn lựa của nó. Nếu bạn
đem trâu vào vườn và bỏ chúng đấy, chúng sẽ ăn chỉ một loại cỏ đặc biệt. Chúng
sẽ không ăn mọi thứ và bất kì cái gì – chúng rất chọn lựa. Chúng có cảm giác
nào đó về thức ăn của mình. Con người hoàn toàn bị lạc, chẳng có cảm giác nào
về thức ăn của mình. Con người cứ ăn mọi thứ và bất kì cái gì. Thực tế bạn
không thể tìm được cái gì không bị con người ở đâu đó ăn. Ở chỗ nào đó, kiến bị
ăn. Ở chỗ nào đó, rắn bị ăn. Ở chỗ nào đó, chó bị ăn. Con người đã ăn mọi thứ.
Con người đơn giản điên. Con người không biết cái gì hài hoà với thân thể mình
và cái gì không. Con người hoàn toàn bị lẫn lộn.
Một cách tự nhiên con người đáng phải là người ăn
chay, bởi vì toàn thân thể đều được làm từ thức ăn rau cỏ. Ngay cả các nhà khoa
học cũng thừa nhận sự kiện là toàn thể cấu trúc thân thể con người đều chỉ ra
rằng con người phải là loại ăn rau cỏ. Con người bắt nguồn từ khỉ. Khỉ ăn hoa
quả – tuyệt đối chay. Nếu Darwin đúng thì con người phải là loại ăn rau cỏ. Bây
giờ có những cách để phán xét liệu loài vật nào đó là ăn rau cỏ hay không ăn
rau cỏ: điều đó phụ thuộc vào ruột, chiều dài ruột. Con vật không ăn rau cỏ có
ruột rất nhỏ. Hổ, sư tử – chúng có ruột rất nhỏ, bởi vì thịt đã là thức ăn được
tiêu hoá. Nó không cần ruột dài để tiêu hoá. Công việc tiêu hoá đã được con vật
làm. Bây giờ bạn ăn thịt con vật. Nó đã được tiêu hoá rồi – ruột dài là không
cần thiết. Con người có một trong những bộ ruột dài nhất: điều đó nghĩa là con
người là loại ăn rau cỏ. Ruột dài là cần thiết, và nhiều chất bài tiết sẽ có đó
phải bị tống ra.
Nếu con người là loại ăn rau cỏ và con người cứ ăn
thịt, thân thể bị nặng gánh. Ở phương Đông, tất cả các thiền nhân vĩ đại –
Phật, Mahavira – họ đều nhấn mạnh vào sự kiện này. Không phải bởi vì bất kì
khái niệm bất bạo hành nào – đó là điều phụ – mà bởi vì nếu bạn thực sự muốn đi
vào trong thiền sâu thì thân thể bạn cần vô trọng lượng, tự nhiên, tuôn chảy.
Thân thể bạn cần được dỡ tải; và thân thể của người không ăn chay mang rất
nhiều tải trọng.
Quan sát điều xảy ra khi bạn ăn thịt: khi bạn giết
con vật điều gì xảy ra cho con vật khi nó bị giết? Tát nhiên, không ai muốn bị
giết cả. Cuộc sống muốn kéo dài bản thân nó; con vật này không sẵn lòng chết.
Nếu ai đó giết bạn, bạn sẽ không sẵn lòng chết. Nếu sư tử nhảy lên bạn và giết
bạn, điều gì sẽ xảy ra cho tâm trí bạn? Cùng điều đó xảy ra khi bạn giết sư tử.
Đau đớn, sợ hãi, chết chóc, thống khổ, lo âu, giận dữ, bạo hành, buồn rầu – tất
cả những điều này xảy ra cho con vật. Trên toàn thân thể nó – bạo hành, thống
khổ, đau đớn lan rộng. Toàn thân trở thành đầy độc tố, chất độc. Tất cả các
tuyến thân thể đều tiết ra chất độc vì con vật đang chết một cách rất không sẵn
lòng. Và thế rồi bạn ăn thịt – thịt đó mang tất cả những chất độc mà con vật
này đã tiết ra. Toàn thể năng lượng đều mang chất độc. Thế rồi những chất độc
đó được mang vào trong thân thể bạn.
Và thịt đó mà bạn ăn thuộc vào thân thể con vật. Nó
có mục đích đặc biệt ở đó. Một kiểu tâm thức đặc biệt tồn tại trong thân thể
con vật. Bạn ở bình diện cao hơn tâm thức con vật, và khi bạn ăn thịt con vật
thân thể bạn đi xuống bình diện thấp nhất, tới bình diện thấp hơn của con vật.
Thế thì tồn tại lỗ hổng giữa tâm thức của bạn và thân thể bạn, và căng thẳng
nảy sinh, và lo âu nảy sinh.
Người ta nên ăn những thứ tự nhiên – tự nhiên cho
bạn. Hoa quả, hạt củ, rau cỏ – ăn nhiều tùy sức bạn. Và cái đẹp là ở chỗ bạn
không thể ăn những thứ này nhiều hơn được cần tới. Bất kì cái gì tự nhiên cũng
đều cho bạn sự thoả mãn, bởi vì nó thoả mãn thân thể bạn, làm bão hoà bạn. Bạn
cảm thấy được đáp ứng. Nếu cái gì đó phi tự nhiên nó không bao giờ cho bạn cảm
giác đáp ứng. Cứ ăn mãi kem: bạn chẳng bao giờ cảm thấy rằng mình được thoả
mãn. Thực tế bạn càng ăn nhiều, bạn càng cảm thấy thích ăn hơn. Đấy không phải
là thức ăn. Tâm trí bạn đang giở thủ đoạn. Bây giờ bạn không ăn theo nhu cầu
thân thể; bạn đang ăn chỉ để thưởng thức nó. Cái lưỡi đã trở thành người kiểm
soát.
Lưỡi không nên là người kiểm soát. Nó chẳng biết gì
về dạ dầy cả. Nó chẳng biết gì về thân thể cả. Lưỡi có mục đích đặc biệt phải
hoàn thành: thưởng thức thức ăn. Một cách tự nhiên, lưỡi phải đánh giá, đó chỉ
là một điều, thức ăn nào là dành cho thân thể – cho thân thể tôi – và thức ăn
nào không dành cho thân thể tôi. Nó chỉ là người coi cổng; nó không phải là ông
chủ. Và nếu người coi cổng trở thành ông chủ, thế thì mọi sự sẽ bị lẫn lộn.
Xem tiếp Chương 26 - Quay về Mục lục