Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 15. Xinh
và không xinh
Câu hỏi: “Tôi hay giữ cảm giác này rằng tôi thực sự
xấu. Bằng cách nào đó tôi dường như thôi miên bạn tôi và mọi người tôi gặp rằng
nhìn vào tôi chẳng vui gì mấy.”
Tâm trí cứ tạo ra những vấn đề không cần thiết.
Nhưng đấy là toàn thể chức năng của tâm trí – tạo ra những vấn đề không căn
bản. Và một khi nó tạo ra chúng, bạn bị bắt vào, và bạn cố gắng giải quyết
chúng. Đừng cố giải quyết chúng. Đơn giản thấy tính vô căn cứ trong nó. Chính
sự không liên quan phải được thấy, có vậy thôi. Nếu bạn bắt đầu làm cái gì đó,
thế thì bạn đã chấp nhận vấn đề rồi. Thấy cái không liên quan của nó.
Mọi khuôn mặt đều đẹp. Mọi khuôn mặt đều đẹp một
cách khác nhau. Mọi khuôn mặt đều là một khuôn mặt tách biệt, và mọi khuôn mặt
đều duy nhất. Thực tế không có so sánh và không có khả năng nào để so sánh cả.
Nếu bạn chấp nhận, bạn sẽ trở nên đẹp. Qua việc chấp nhận, cái đẹp xảy ra. Nếu
bản thân bạn phủ nhận và bác bỏ, thế thì bạn sẽ trở nên què quặt và xấu xí. Bây
giờ có cái vòng luẩn quẩn.
Trước hết bạn bác bỏ; bạn không chấp nhận – thế thì
bạn trở nên xấu. Thế thì người khác sẽ bắt đầu cảm thấy cái xấu xí, và bạn sẽ
nói, “Đúng rồi, vậy điều đó đúng. Mình đang nghĩ đúng đường đấy chứ”. Thế là
bạn càng bác bỏ nhiều hơn. Đây là cách tâm trí cứ đáp ứng bản thân nó. Và mọi
việc đoán trước của nó đều nhất định được đáp ứng một khi bạn bỏ lỡ bước đầu
tiên. Bước đầu tiên là việc bạn là bạn.
Không có tiêu chuẩn về cái đẹp. Thực tế gần năm
nghìn năm nay các triết gia đã cố gắng định nghĩa cái đẹp. Và họ đã không có
khả năng, bởi vì không có tiêu chuẩn. Một người là đẹp với ai đó và với người
khác người đó lại không đẹp. Ngay cả người đàn bà đẹp nhất cũng có thể là khủng
khiếp với ai đó. Đó là sự lựa chọn cá nhân tuyệt đối.
Cho nên không có tiêu chí… và tiêu chí thay đổi như
thời trang quần áo vậy. Chẳng hạn ở Ấn Độ, nếu đàn bà không có vú rất to và
mông to, cô ấy không được coi là đẹp. Bây giờ ở phương Tây, mông gần như biến
mất; vú cũng đang ngày một nhỏ đi. Khái niệm khác về cái đẹp đang nảy sinh.
Và với bất kì khái niệm gì, thân thể đều đáp ứng nó.
Đây là điều gì đó cần được hiểu. Khi trong một nước khái niệm vú lớn là đẹp,
đàn bạn tạo ra vú lớn.
Người thường hay nói rằng tiểu thuyết, thơ ca, văn
học, phản ánh xã hội. Nhưng điều đó làm việc theo cách đối lập lại nữa. Tiểu
thuyết, thơ ca, văn học, cũng tạo ra xã hội. Một khi bạn có ý tưởng nào đó đưa
vào tâm trí mọi người, nó có tác dụng.
Không có tiêu chuẩn nào về ai là đẹp và ai không
đẹp. Đó là ý thích cá nhân, thực tế là ý thích bất chợt. Nhưng nếu bạn không
chấp nhận bản thân mình, ngay chỗ đầu tiên bạn đang tạo ra tình huống trong đó
không ai có thể chấp nhận bạn được. Bởi vì nếu bạn không chấp nhận, bạn không
cho phép bất kì ai chấp nhận bạn.
Bạn sẽ tạo ra đủ mọi loại rối loạn, rắc rối cho
người đó, bởi vì người đó đang đi ngược lại ý tưởng của bạn. Nếu ai đó yêu bạn,
bạn sẽ phá huỷ tình yêu đó, bởi vì bạn sẽ nói. “Làm sao anh có thể yêu con mụ
phù thuỷ xấu xí?” Hay bạn sẽ nghĩ người đàn ông này có ý tưởng rất nực cười về
cái đẹp. Nếu bạn không yêu bản thân mình, thế thì chẳng ai có thể yêu bạn được.
Cho nên trước hết, mọi người phải yêu bản thân mình đã.
Jesus nói, “Yêu Thượng đế. Yêu hàng xóm ông như bản
thân ông”. Đó là điều cơ sở. Nếu bạn yêu bản thân mình thế thì bạn có thể yêu
hàng xóm mình và thế thì bạn có thể yêu Thượng đế của mình. Nhưng lời răn cơ sở
là: Yêu bản thân mình.
Nếu bạn yêu bản thân mình, nếu bạn hạnh phúc với bản
thân mình, bạn sẽ hấp dẫn nhiều người. Người đàn bà yêu bản thân mình phải là
người đẹp, phải là đẹp chứ. Cô ấy tạo ra cái đẹp từ tình yêu của cô ấy với bản
thân mình. Cô ấy trở thành duyên dáng, chân giá trị.
Xem tiếp Chương 16 - Quay về Mục lục