Osho - Tủ thuốc cho
linh hồn
Chương 1. Thảnh thơi
Chẩn đoán
Tâm thức không thể chống lại
thân thể được; tâm thức của bạn đang nằm trong thân thể, chúng không thể bị coi
như thù địch lẫn nhau được. Theo mọi cách, chúng là hỗ trợ lẫn nhau. Tôi nói điều
gì đó cho bạn và tay tôi làm cử chỉ mà không cần tôi phải bảo tay tôi làm. Có sự
đồng bộ sâu sắc giữa tôi và tay tôi.
Bạn bước, bạn ăn, bạn uống và
tất cả những điều này đều chỉ ra rằng bạn là thân thể và tâm thức như một toàn
thể hữu cơ. Bạn không thể hành hạ thân thể và nâng cao tâm thức của mình. Thân
thể phải được yêu mến – bạn phải là người bạn lớn. Nó là nhà của bạn, bạn phải
dọn sạch mọi đồ đồng nát trong nó, và bạn phải nhớ rằng nó đang phục vụ bạn
liên tục, hết ngày nọ tới ngày kia. Ngay cả khi bạn ngủ, thân thể bạn cũng liên
tục làm việc thực hiện tiêu hoá cho bạn, đổi từ thức ăn thành máu, lấy đi tế
bào chết khỏi thân thể, đem ô xi mới, ô xi tươi vào thân thể – và bạn thì ngủ
say!
Nó đang làm mọi thứ cho sự sống
còn của bạn, cho cuộc sống của bạn, mặc dầu bạn lại vô ơn đến mức bạn chưa bao
giờ cám ơn thân thể mình. Ngược lại, tôn giáo của bạn đã dạy bạn hành hạ nó:
“Thân thể là kẻ thù của bạn và bạn phải tự do với thân thể, với sự gắn bó của
nó.”
Tôi cũng biết rằng bạn còn hơn
thân thể nhiều và không có nhu cầu phải có bất kì gắn bó nào với nó. Nhưng yêu
không phải là gắn bó, từ bi không phải là gắn bó. Yêu và từ bi là tuyệt đối cần
cho thân thể bạn và sự nuôi dưỡng của nó. Và bạn càng có thân thể tốt hơn, khả
năng cho tâm thức trưởng thành càng nhiều hơn. Nó là một đơn vị hữu cơ.
Một loại giáo dục hoàn toàn mới
là cần thiết trên thế giới này, ở nền tảng mọi người đều được đưa vào im lặng của
trái tim – nói cách khác, thiền – nơi mọi người đều phải được chuẩn bị để từ bi
với thân thể riêng của mình. Bởi vì chừng nào bạn còn chưa từ bi với thân thể
riêng của mình, bạn không thể từ bi với bất kì thân thể nào khác được. Nó là một
cơ chế sống, và nó đã không làm hại gì cho bạn. Nó đã liên tục phục vụ bạn từ
khi bạn được thụ thai, và nó sẽ phục vụ bạn cho tới khi bạn chết. Nó sẽ làm mọi
thứ mà bạn muốn làm, cho dù là điều không thể được, và nó không phải không nghe
lời bạn.
Không thể nào quan niệm nổi việc
tạo ra một cơ chế như vậy, biết nghe lời và trí huệ thế. Nếu bạn trở nên nhận
biết về tất cả các chức năng của thân thể mình, bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn chưa bao
giờ nghĩ thân thể bạn đã làm gì. Nó huyền bí thế, bí ẩn thế. Nhưng bạn chưa bao
giờ nhìn vào trong nó. Bạn chưa bao giờ bận tâm được làm quen với thân thể
riêng của mình và bạn giả vờ yêu người khác sao? Bạn không thể yêu được, bởi vì
những người khác đó cũng dường như là thân thể đối với bạn.
Thân thể là bí ẩn lớn nhất
trong cái toàn thể của sự tồn tại. Bí ẩn này cần được yêu – bí ẩn của nó, vận
hành của nó, cần được truy tìm thân thiết.
Các tôn giáo không may đã tuyệt
đối chống lại thân thể. Nhưng thân thể cho manh mối, cho chỉ dẫn dứt khoát rằng
nếu con người học trí huệ của thân thể và bí ẩn của thân thể, người đó sẽ chẳng
bao giờ bận tâm về tu sĩ hay về Thượng đế. Người đó sẽ tìm ra điều bí ẩn nhất
bên trong bản thân mình, và bên trong bí ẩn của thân thể là chính điện thờ của
tâm thức bạn.
Một khi bạn đã trở nên nhận biết
về tâm thức mình, về bản thể mình, thì không có Thượng đế trên bạn. Chỉ người
như vậy mới có thể mang kính trọng hướng tới người khác, người đang sống khác,
bởi vì họ tất cả đều bí ẩn như bản thân người đó – những cách diễn đạt khác
nhau, sựđa dạng, điều làm cho cuộc sống thành giầu có hơn. Và khi một người đã
tìm thấy tâm thức trong mình, người đó đã tìm thấy chìa khoá của điều tối thượng.
Bất kì nền giáo dục nào không dạy cho bạn yêu thân thể mình, không dạy cho bạn
từ bi với thân thể mình, không dạy cho bạn cách đi vào trong bí ẩn của nó, sẽ
không có khả năng dạy cho bạn cách đi vào trong tâm thức riêng của mình.
Thân thể là cánh cửa – thân thể
là bậc đá bước lên.
Đơn thuốc:
Làm tan biến áo giáp
Bạn mang áo giáp quanh mình.
Nó chỉ là áo giáp nó không bám lấy bạn, bạn đang bám lấy nó. Cho nên khi bạn trở
nên nhận biết về nó, bạn có thể đơn giản vứt nó đi. Áo giáp là thứ chết: nếu bạn
không mang nó, nó sẽ biến mất. Bạn không chỉ mang nó mà bạn còn nuôi dưỡng và
chăm nom nó liên tục.
Mọi đứa trẻ đều linh động. Nó
không có phần nào đông cứng trong mình; toàn thân thể là một đơn vị hữu cơ. Cái
đầu là không quan trọng và cái chân là không quan trọng. Thực tế, phân chia
không tồn tại; không có lằn phân ranh. Nhưng dần dần lằn ranh bắt đầu tới. Thế
thì đầu trở thành chủ, ông chủ, và toàn thân thể bị chia thành các bộ phận. Vài
bộ phận được xã hội chấp nhận và vài bộ phận không được chấp nhận. Vài bộ phận
là nguy hiểm cho xã hội và phải gần như bị phá huỷ. Điều đó tạo ra toàn thể vấn
đề.
Cho nên bạn phải quan sát nơi
bạn cảm thấy những giới hạn trong thân thể.
Làm ba điều. Một: đi hay ngồi,
hay bất kì khi nào bạn không làm gì, thở sâu vào. Nhấn mạnh nên vào việc thở
ra, không vào việc hít vào. Cho nên thở ra sâu – thật nhiều không khí mà bạn có
thể tống ra, ném ra. Thở ra qua miệng nhưng làm nó chậm rãi cho nên nó chiếm thời
gian. Càng lâu càng tốt, bởi vì thế thì nó đi sâu hơn. Khi tất cả không khí bên
trong thân thể được tống ra, thế thì thân thể hít vào; không phải bạn hít vào
đâu. Việc thở ra nên thật chậm rãi và sâu còn việc hít vào nên nhanh. Điều này
sẽ làm thay đổi áo giáp gần ngực nhất.
Điều thứ hai: nếu bạn có thể bắt
đầu chạy một chút điều đó sẽ có ích. Đừng chạy nhiều dặm quá, chỉ một dặm cũng
có tác dụng rồi. Quán tưởng rằng tải trọng đang biến mất khỏi chân, cứ dường
như nó đang rời khỏi chúng. Chân mang áo giáp nếu tự do của bạn bị hạn chế quá
nhiều; nếu bạn đã được bảo làm điều này và không làm điều nọ; phải thế này mà
không thế nọ; đi đây mà không đi kia. Cho nên bắt đầu chạy và, trong khi chạy,
dồn nhiều chú ý vào việc thở ra. Một khi bạn lấy lại đôi chân của mình và tính
linh động của chúng bạn sẽ có luồng năng lượng vô cùng.
Điều thứ ba: trong đêm khi bạn
đi ngủ, cởi hết quần áo ra và, khi cởi chúng ra, tưởng tượng bạn không chỉ cởi
bỏ quần áo của mình, bạn còn đang cởi bỏ áo giáp của mình nữa. Làm thực điều đó
đi. Cởi nó ra và có việc thở sâu – và thế rồi đi ngủ cứ dường như không có áo
giáp, không có gì trên thân thể và không hạn chế nào.
Rơi tự do
Mọi đêm ngồi trong chiếc ghế
và để cho đầu bạn ngửa ra sau, thảnh thơi và nghỉ ngơi. Bạn có thể dùng chiếc gối
để cho bạn ở tư thế nghỉ và không căng cổ. Rồi thả lỏng quai hàm dưới – chỉ để
thảnh thơi nó, để mồm hơi há ra – và bắt đầu thở bằng mồm, không bằng mũi.
Nhưng việc thở phải không bị thay đổi, nó phải như nó vẫn thế – tự nhiên. Vài
hơi thở đầu sẽ có chút ít dồn dập. Dần dần nó sẽ lắng xuống và việc thở sẽ trở
thành rất nông. Nó sẽ đi vào và ra rất nhẹ nhàng; đó là cách nó phải vậy. Giữ
cho mồm để mở, mắt nhắm và nghỉ ngơi.
Thế rồi bắt đầu cảm thấy rằng
chân bạn trở nên lỏng lẻo, cứ dường như nó đang bị lấy đi khỏi bạn, lỏng rời ra
ở các khớp. Cảm thấy dường như chúng đang bị lấy đi khỏi bạn – chúng đã bị cắt
lỏng ra – và thế rồi bắt đầu nghĩ rằng bạn chỉ là phần trên thôi. Chân mất đi rồi.
Thế rồi đến tay: nghĩ rằng cả
hai tay đều đang trở nên lỏng ra và bị lấy đi khỏi bạn. Bạn thậm chí có thể có
khả năng nghe thấy tiếng “rắc!” bên trong khi chúng gẫy đi. Bạn không còn tay nữa;
chúng chết rồi, bị lấy đi rồi. Thế thì chỉ thân mình còn lại.
Thế rồi bắt đầu nghĩ về cái đầu
– rằng nó đang bị lấy đi, rằng bạn đang bị chặt đầu và rằng cái đầu đã gẫy rời
ra. Thế rồi để cho nó lỏng ra: dù nó quay sang bên nào – phải hay trái – bạn
không thể làm cái gì cả. Cứ để cho nó lỏng ra đấy; nó đã bị lấy đi.
Thế rồi bạn chỉ còn thân mình.
Cảm thấy rằng bạn chỉ vậy thôi – ngực này và bụng này, có thế thôi.
Làm điều này ít nhất hai mươi
phút và thế rồi đi ngủ. Điều này được thực hiện chỉ ngay trước lúc ngủ. Làm nó
ít nhất trong ba tuần.
Thao thức của bạn sẽ lắng đọng.
Lấy đi những phần tách biệt này, chỉ cái bản chất mới còn lại, cho nên toàn thể
năng lượng của bạn sẽđi vào phần bản chất. Phần bản chất đó sẽ thảnh thơi và
năng lượng sẽ bắt đầu tuôn chảy trong chân bạn, trong tay bạn và trong đầu bạn
lần nữa, lần này theo cách thức cân xứng hơn.
Làm thông họng
Nếu từ chính thời thơ ấu của
minh, tính diễn đạt của bạn đã không được như nó phải vậy – bạn đã không có khả
năng nói điều bạn muốn nói, bạn đã không có khả năng làm điều bạn muốn làm –
năng lượng không được diễn đạt đó mắc vào trong cổ. Cổ là trung tâm của việc diễn
đạt: nó không chỉ là trung tâm của việc nuốt mọi thứ, nó là trung tâm của việc
diễn đạt mọi thứ nữa. Nhưng nhiều người dùng trung tâm cổ chỉ để muốt mọi thứ.
Đó mới là một nửa tính hữu dụng của nó, còn nửa kia, phần quan trọng hơn, vẫn
còn bị bỏ đói.
Cho nên có vài điều phải làm nếu
bạn cần trở nên mang tính diễn đạt nhiều hơn.
Nếu bạn yêu một người, nói điều
gì đó bạn muốn nói, cho dù chúng có vẻ ngu xuẩn; đôi khi ngu xuẩn cũng là tốt.
Nói mọi điều do sự thôi thúc của tình thế được sinh ra trong bạn; đừng giữ
chúng lại. Nếu bạn yêu một người, thế thì đi toàn bộ vào trong nó, đừng bị kiểm
soát. Nếu bạn giận và bạn muốn nói điều gì đó, thế thì cứ nói nó thật kịch liệt
vào! Chỉ giận dữ lạnh lùng mới là ác – giận dữ nóng nảy, không bao giờ… bởi vì
giận dữ lạnh lùng thực sự là nguy hiểm. Và đó là điều đã được dạy cho mọi người:
vẫn còn lạnh lùng ngay cả khi bạn giận dữ nhưng thế rồi chất độc đó sẽ vẫn còn
trong hệ thống của bạn. Đôi khi cũng tốt là hét lên và thế này thế nọ, với mọi
xúc động.
Mọi đêm ngồi và bắt đầu đung
đưa. Việc đung đưa phải được thực hiện theo cách mà khi bạn lắc sang bên này,
bên mông này chạm nền hay sàn – sao cho ngồi lên cái gì đó cứng – và khi bạn
chuyển sang bên kia, thì mông kia chạm nền. Chỉ một mông chạm mỗi lúc, không cả
hai mông cùng nhau.
Đây là một trong những phương
pháp rất cổ đại để đập vào năng lượng từ đáy xương sống.
Nếu cái gì đó có ở cổ họng,
năng lượng nào đó có đó và bạn đã trở nên có khả năng điều khiển năng lượng
này, lại cần nhiều tuôn tràn hơn. Tới mức việc kiểm soát của bạn trở nên ngày một
ít và năng lượng ngày một nhiều, và bạn không thể kiểm soát được nó nên con đập
bung ra. Làm điều đó mười lăm tới hai mươi phút.
Sau mười phút của việc tập luyện
này, vẫn đung đưa và bắt đầu nói, “Allah…Allah….” Nói “Allah” khi bạn nghiêng
sang bên này, rồi “Allah” khi bạn nghiêng sang bên kia. Dần dần bạn sẽ cảm thấy
nhiều năng lượng hơn dồn tới và “Allah” sẽ trở nên mỗi lúc một to hơn. Một điểm
sẽ tới sau mười phút khi bạn sẽ gần như hét lên, “Allah!” Bạn sẽ bắt đầu vã mồ
hôi; năng lượng sẽ kéo tới thật nóng và tiếng “Allah! Allah!” sẽ trở thành gần
như điên dại. Khi con đập bị phá vỡ người ta phát điên.
Hai từ này là rất tốt – chúng
đều có cùng các con chữ! Nếu bạn đọc nó theo một chiều thì từ này là “dam – con
đập” còn nếu bạn đọc nó theo chiều khác, nó là “mad – điên khùng.”
Bạn sẽ tận hưởng nó. Nó sẽ có
vẻ kì quái nhưng bạn sẽ tận hưởng nó! Thế rồi bạn có thể làm nó hai lần – vào
buổi sáng nữa: hai mươi phút buổi sáng và hai mươi phút buổi tối.
Thảnh thơi bụng
Bất kì khi nào bạn đi ngoài
vào buổi sáng, sau đó hãy lấy chiếc khăn khô, khăn thô ráp, và cọ vào bụng
mình. Ép bụng vào và cọ mạnh. Bắt đầu từ góc bên phải và làm vòng quanh – làm
vòng quanh rốn nhưng không chạm vào rốn – thực sự mạnh để nó tạo cho bạn việc
xoa bóp tốt. Ép bụng vào để cho tất cả ruột đều được cọ sát. Làm điều đó bất kì
khi nào bạn đi ngoài -hai tới ba lần một ngày.
Điều thứ hai: vào ban ngày, giữa
lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn -đừng bao giờ vào ban đêm – thở sâu hết mức có
thể, thật nhiều lần như bạn có thể. Bạn càng thở nhiều càng tốt, và bạn càng thở
sâu càng tốt. Nhưng nhớ chỉ một điều: việc thở nên xảy ra từ bụng và không từ
ngực, để cho khi bạn thở vào, bụng phình ra – không phải ngực. Khi bạn thở vào
bụng phình ra, còn khi bạn thở ra bụng xẹp lại. Để cho ngực cứ dường như chẳng
có liên quan gì tới nó. Chỉ thở từ bụng, cho nên cả ngày nó sẽ giống như việc
xoa bóp tinh tế.
Quan sát đứa trẻ nhỏ thở… đó
là cách thở tự nhiên và đúng. Bụng cứ phập phồng còn ngực vẫn hoàn toàn không bị
ảnh hưởng bởi việc chuyển vận của không khí. Toàn thể năng lượng của nó được tập
trung gần rốn của nó.
Dần dần chúng ta mất tiếp xúc
với rốn. Chúng ta trở thành ngày một bị treo vào đầu và việc thở trở thành
nông. Cho nên bất kì khi nào bạn nhớ tới trong ngày, lấy hơi thở sâu nhất có thể
được – nhưng để cho bụng được dùng.
Mọi người đều thở đúng trong
giấc ngủ bởi vì tâm trí can thiệp không có đó. Bụng phập phồng và nó tự động trở
thành sâu; bạn không cần ép buộc nó trở thành sâu. Đơn giản vẫn còn tự nhiên và
nó trở thành sâu. Chiều sâu là hệ quả của việc là tự nhiên.
Nhảy múa như cây cối
Ra ngoài trời thoáng nếu điều
đó là có thể, đứng giữa cây cối, trở thành cây, và để cho gió luồn qua bạn.
Cảm thấy được đồng nhất với
cây là việc tăng cường sức mạnh và việc nuôi dưỡng vô cùng. Người ta dễ dàng đi
vào tâm thức nguyên thuỷ; cây vẫn trong nó. Nói với cây và ôm lấy chúng. Nếu
không thể đi ra ngoài, thế thì đứng ở giữa phòng, quán tưởng bản thân mình là
cây – trời đang mưa và có gió mạnh – và bắt đầu nhảy múa. Nhưng nhảy múa như
cái cây và bạn sẽ có khả năng có được luồng chảy.
Vấn đề chỉ là học nghệ thuật
làm sao giữ cho năng lượng tuôn chảy.
Đây sẽ là chìa khoá của bạn: bạn
bao giờ cũng có thể mở nó bất kì khi nào nó trở nên bị khoá.
Căng thẳng trước, rồi thảnh
thơi trong giấc ngủ
Mọi đên trước khi đi ngủ, đứng
ở giữa phòng, đích xác ở giữa – và làm cho thân thể bạn gồng lên và cứng ngắc
nhất có thể được, gần như bạn sẽ nổ bùng ra. Làm điều này trong hai phút và rồi
nới lỏng trong hai phút, đứng dậy. Làm việc gồng lên và nới lỏng hai hay ba lần
và thế rồi đi ngủ.
Như vậy toàn thân phải được
làm căng nhất có thể được. Sau đó, đừng làm gì khác cả, để cho cả đêm việc
chùng lỏng đó đi ngày một sâu hơn vào trong bạn.
Im lặng vô âm
Im lặng chỉ tới khi bạn tuyệt
đối không bị kiểm soát; nó giáng xuống bạn. Cho nên bạn phải nhớ điều này – rằng
qua kiểm soát bạn sẽ phân tán năng lượng của mình. Tâm trí là kẻ độc tài lớn,
nó cố gắng kiểm soát mọi thứ. Và nếu nó không thể kiểm soát được cái gì đó, nó
phủ nhận cái đó; nó nói cái đó không có.
Làm việc thiền này mọi đêm trước
khi bạn đi ngủ. Ngồi trên giường, tắt đèn đi – và được kết thúc với mọi thứ bạn
muốn làm, bởi vì sau thiền bạn đơn giản đi vào giấc ngủ. Thế rồi đừng làm gì cả;
“người làm” không nên được phép có sau thiền. Đơn giản thảnh thơi và đi vào
trong giấc ngủ, bởi vì giấc ngủ cũng đến – bạn không thể kiểm soát được nó. Có
một phẩm chất trong giấc ngủ gần giống như thiền – im lặng -trong đó nó đơn giản
tới. Đó là lí do tại sao nhiều người lại chịu chứng mất ngủ – họ cố gắng kiểm
soát ngay cả điều đó; do đó mới có vấn đề. Nó không phải là điều bạn có thể làm
cái gì đó. Bạn có thể đơn giản chờ đợi; bạn có thể đơn giản trong tâm trạng thảnh
thơi, đón nhận.
Cho nên sau việc thiền này bạn
đơn giản thảnh thơi và đi vào giấc ngủ để cho sẽ có sự liên tục, và thiền sẽ cứ
tuôn chảy trong bạn. Cả đêm rung động này sẽ có đó. Bạn sẽ cảm thấy vào buổi
sáng khi bạn mở mắt dậy rằng bạn đã ngủ theo cách hoàn toàn khác. Đã có thay đổi
về chất, nó không chỉ là ngủ: cái gì đó khác, sâu sắc hơn giấc ngủ, đã hiện diện.
Bạn đã được mưa rào lên bởi cái gì đó và bạn không biết nó là gì và làm sao
phân loại nó.
Thiền là rất đơn giản. Ngồi
trên giường, để thân thể thảnh thơi, nhắm mắt lại và chỉ tưởng tượng rằng bạn
đang lạc trong vùng núi non. Trời tối mịt, không có trăng trên trời và trời đầy
mây. Bạn không thể thấy cho dù là một ngôi sao – trời tuyệt đối đen – bạn không
thể thấy được ngay cả bàn tay mình. Bạn lạc trong vùng núi non và rất khó tìm
ra đường. Có mọi nguy hiểm – bất kì khoảnh khắc nào bạn cũng có thể ngã xuống
thung lũng nào đó, vực thẳm nào đó, và bạn sẽ ra đi mãi mãi. Cho nên bạn đang
quờ quạng rất thận trọng. Bạn đầy tỉnh táo bởi vì nguy hiểm là mênh mông, và
khi nguy hiểm mênh mông, người ta phải rất tỉnh táo.
Việc hình dung ra đêm tối và
vùng núi non chỉ để tạo ra một tình huống rất nguy hiểm. Và bạn đang rất tỉnh
táo; ngay cả một cái đinh ghim rơi bạn cũng sẽ có khả năng nghe thấy nó. Thế rồi
bỗng nhiên bạn đi tới gần một vách đá. Người ta có thể cảm thấy rằng bây giờ chẳng
còn đường nào phía trước nữa và người ta chẳng bao giờ biết vực thẳm sâu thế
nào. Cho nên bạn lấy một hòn đá và ném nó xuống vực, chỉ để xem nó sâu thế nào.
Chờ đợi và lắng nghe báo cáo của
hòn đá rơi vào các tảng đá khác. Cứ nghe, cứ nghe, cứ nghe. Nhưng chẳng có báo
cáo nào cả – cứ dường như đó là vực thẳm không đáy. Chỉ qua liên tục nghe, nỗi
sợ lớn nảy sinh trong bạn, và với nỗi sợ đó tất nhiên nhận biết của bạn trở
thành ngọn lửa.
Để điều đó thực tế là tưởng tượng
của bạn. Bạn ném hòn đá và bạn chờ đợi. Bạn cứ lắng nghe; bạn chờ với tiếng tim
mình đập mà không có âm thanh nào. Nó hoàn toàn yên lặng. Trong im lặng đó, rơi
vào giấc ngủ. Trong im lặng vô âm đó, rơi vào giấc ngủ.
Luồng năng lượng
Năng lượng bao giờ cũng tuôn
chảy hướng tới đối tượng của tình yêu.
Cho nên bất kì khi nào bạn cảm
thấy năng lượng bị mắc kẹt ở bất kì đâu, đó là bí mật để làm cho nó chảy. Tìm
ra đối tượng của tình yêu. Bất kì đối tượng nào cũng có tác dụng, đó chỉ là cái
cớ. Nếu bạn có thể chạm vào cái cây một cách rất yêu mến thì năng lượng sẽ bắt
đầu tuôn chảy, bởi vì bất kì chỗ nào có tình yêu, năng lượng đều đổ ra tới đó.
Điều đó cũng giống như nước chảy xuống, cho nên dù biển ở bất kì đâu, nước đều
tìm tới mức biển và cứ đi tới đó.
Bất kì chỗ nào có tình yêu,
năng lượng đều tìm tới “mức tình yêu” – nó cứ di chuyển.
Xoa bóp có thể có ích; nếu bạn
làm điều đó một cách rất đáng yêu điều đó có thể có ích. Nhưng bất kì cái gì
cũng đều có thể có ích cả.
Cầm hòn đá trong tay với tình
yêu sâu sắc và với mối quan tâm sâu sắc. Nhắm mắt lại và cảm thấy tình yêu mênh
mông với hòn đá này – biết ơn rằng tảng đá tồn tại và biết ơn rằng nó chấp nhận
tình yêu của bạn. Bỗng nhiên bạn sẽ thấy: có đập rộn ràng và năng lượng đang chảy.
Thế rồi dần dần không có nhu cầu phải có đối tượng nào cả, thực sự – chỉ một ý
tưởng rằng bạn yêu ai đó và năng lượng sẽ tuôn chảy. Thế rồi ngay cả ý tưởng đó
cũng có thể bị vứt bỏ; chỉ yêu thôi và năng lượng sẽ tuôn chảy.
Tình yêu là sự tuôn chảy, và bất
kì khi nào chúng ta đông cứng đấy là vì chúng ta không yêu.
Tình yêu là ấm áp, và lạnh lẽo
không thể xảy ra được nếu ấm áp có đó. Khi tình yêu không có đó, mọi thứ đều lạnh
lẽo. Bạn bắt đầu rơi xuống dưới điểm không.
Cho nên một trong những điều rất
quan trọng cần nhớ: tình yêu là ấm áp, ghét cũng vậy; dửng dưng là lạnh lẽo. Cho
nên đôi khi ngay cả lúc bạn ghét, năng lượng cũng bắt đầu tuôn chảy. Tất nhiên
năng lượng đó mang tính huỷ hoại. Trong giận dữ, năng lượng bắt đầu chảy -đó là
lí do tại sao mọi người cảm thấy thoải mái sau giận dữ; cái gì đó được thoát
ra. Nó rất phá huỷ – nó có thể đã mang tính sáng tạo nếu nó được thoát ra qua
tình yêu, nhưng tốt hơn là không được thoát ra.
Nếu bạn dửng dưng, bạn không
tuôn chảy. Cho nên bất kì cái gì làm tan chảy bạn và làm ấm bạn lên đều là tốt.
Không phải là xoa bóp có tác dụng đâu, đấy chính là mối quan tâm của bạn, tình
yêu của bạn đấy. Bây giờ thử cùng điều đó với tảng đá: xoa bóp tảng đá và xem
điều xảy ra. Và yêu – thử điều đó với cái cây; khi bạn cảm thấy rằng điều đó
đang xảy ra, ngồi im lặng và thử. Nhớ tới ai đó bạn yêu -đàn ông, đàn bà, đứa
trẻ hay bông hoa. Nhớ rằng bông hoa -chỉ một ý tưởng – và bỗng nhiên bạn sẽ thấy
rằng năng lượng đang tuôn chảy.
Thế rồi vứt bỏ ý tưởng đó nữa.
Một ngày nào đó đơn giản ngồi im lặng chỉ yêu – không đề cập tới cái gì, không
tới ai đặc biệt cả. Trong tâm trạng yêu chỉ ngồi im lặng và yêu và bạn sẽ thấy
rằng nó đang tuôn chảy. Thế thì bạn biết chìa khoá. Tình yêu là chìa khoá. Tình
yêu là luồng chảy.
Đổi kênh năng lượng dục
Ngồi thẳng – trên ghế hay trên
sàn – với xương sống thẳng nhưng chùng và không căng thẳng.
Hít vào chậm và sâu. Đừng vội
vã; cứ hít vào rất chậm. Bụng phình lên trước; bạn cứ hít vào. Ngực phình lên
sau và rồi cuối cùng bạn có thể cảm thấy rằng không khí tràn tới cổ. Thế rồi một
hay hai khoảnh khắc tới chỉ giữ hơi thở vào, lâu nhất bạn có thể giữ mà không cố
quá mức, rồi thở ra. Thở ra cũng rất chậm nhưng theo thứ tự ngược lại. Khi bụng
được làm trống rỗng, kéo nó sao cho tất cả không khí đều ra hết. Điều này phải
được làm bẩy lần.
Thế rồi ngồi im lặng và bắt đầu
lẩm nhẩm, “Om …om…om.” Trong khi nhẩm “Om” giữ cho sự tập trung của bạn vào chỗ
con mắt thứ ba giữa hai lông mày. Quên việc thở đi và cứ nhẩm theo cách rất uể
oải, “Om…om…om…” giống như mẹ hát ru cho đứa trẻ ngủ. Mồm nên ngậm lại, để cho
lưỡi chạm hàm ếch trong mồm và toàn bộ tập trung của bạn là vào con mắt thứ ba.
Làm điều này chỉ hai hay ba phút và bạn sẽ cảm thấy rằng toàn thể đầu được thảnh
thơi. Khi nó bắt đầu thảnh thơi bạn sẽ lập tức cảm thấy rằng căng thẳng bị vứt
bỏ, căng thẳng đang biến mất.
Thế rồi đưa tập trung của bạn
xuống họng; cứ lặp lại “Om” nhưng với tập trung của bạn vào họng. Thế rồi bạn sẽ
thấy rằng vai bạn, họng bạn và mặt bạn đang thảnh thơi và rằng căng thẳng đã
rơi rụng đi như vứt bỏ gánh nặng; bạn trở thành vô trọng lượng.
Thế rồi việc vứt bỏ sâu hơn,
đem tập trung của bạn tới rốn và liên tục nhẩm “Om.” Bạn đang đi ngày một sâu
hơn và sâu hơn. Thế rồi cuối cùng bạn đi tới trung tâm dục. Điều này sẽ mất nhiều
nhất mười phút hay mười lăm phút, cho nên đi chậm rãi; không vội vàng gì.
Khi bạn đã đạt tới trung tâm dục
thì toàn thân thể sẽ được thảnh thơi và bạn sẽ cảm thấy cảm giác âm ấm dường
như hào quang nào đó hay ánh sáng nào đó đang bao quanh bạn. Bạn đầy năng lượng
nhưng năng lượng lại giống như kho dự trữ; tràn đầy năng lượng nhưng không gợn
sóng. Thế rồi bạn có thể ngồi trạng thái đó lâu tuỳ thích.
Việc thiền xong rồi; bây giờ bạn
đơn giản tận hưởng. Dừng nhẩm “Om” và đơn giản ngồi. Nếu bạn cảm thấy thích bạn
có thể nằm ra, nhưng nếu bạn thay đổi tư thế, trạng này sẽ nhanh chóng biến mất,
cho nên cứ ngồi thêm chút ít và tận hưởng nó.
Toàn thể vấn đề là ở chỗ khi
thân thể bạn trở nên quá căng thẳng bởi bất kì lí do gì, làm điều đó và nó sẽ
cho bạn sự thảnh thơi toàn bộ.
Người cắn móng tay vô danh
Khi có quá nhiều năng lượng và
bạn không biết phải làm gì với nó, bạn bắt đầu cắn móng tay hay hút thuốc lá.
Điều đó là một – cắn móng tay hay hút thuốc lá. Người ta bắt đầu làm bất kì cái
gì chỉ để vẫn còn được tham gia; bằng không năng lượng có đó và nó quá nhiều
không chịu được. Khi người ta kết án nó, rằng “đây là thần kinh” – thế thì thêm
kìm nén xảy ra. Bạn thậm chí không thoát khỏi cắn móng tay! Móng tay là của bạn
và bạn thậm chí không được phép cắn móng tay mình. Thế thì mọi người tìm những
cách tinh ranh – nhai kẹo cao su… Đấy là những cách thức tinh tế: không ai phản
đối quá nhiều. Nếu bạn hút thuốc lá không ai phản đối quá nhiều. Bây giờ, cắm
móng tay còn ít hại hơn – thực tế chẳng hại chút nào. Nó là vui vẻ vô hại. Nó
trông thì hơi xấu đấy và trông có vẻ trẻ con, có thế thôi. Và bạn lại không định
làm nó.
Bạn phải học sống nhiều năng
lượng hơn, có thế thôi, và tất cả những điều này sẽ biến mất. Nhảy múa nhiều
hơn, ca hát nhiều hơn, bơi nhiều hơn, và đi dạo lâu hơn. Dùng năng lượng của
mình theo những cách sáng tạo. Đi từ cực tiểu tới cực đại. Sống cuộc sống mãnh
liệt hơn. Nếu bạn làm tình, thế thì làm tình cuồng nhiệt, không uỷ mị như quí
bà -điều có nghĩa là ở mức tối thiểu. “Quí bà” nghĩa là người sống ở mức tối
thiểu, hay không thực sống mà chỉ giả vờ sống. Cuồng nhiệt vào! Và bây giờ bạn không
còn là đứa trẻ cho nên bạn được phép là kẻ gây rối ở chỗ riêng của mình. Nhảy
nhót, ca hát và bước đi.
Thử điều này trong vài tuần và
bạn sẽ ngạc nhiên: thói cắn móng tay biến mất theo cách riêng của nó. Bây giờ bạn
có những điều đáng quan tâm hơn để làm ai bận tâm tới cắn móng tay nữa? Nhưng
bao giờ cũng nhìn vào nguyên nhân và đừng bao giờ quá bận tâm tới triệu chứng.
Nói có!
“Không” là thái độ cơ bản của
chúng ta. Tại sao?
Bởi vì với “không” bạn cảm thấy
mình là ai đó. Người mẹ cảm thấy cô ấy là ai đó – cô ấy có thể nói không. Đứa
trẻ bị phủ định, bản ngã đứa trẻ bị tổn thương còn bản ngã người mẹ được thoả
mãn. “Không” là sự thoả mãn bản ngã; nó là thức ăn cho bản ngã, đấy là lí do tại
sao chúng ta lại tự huấn luyện mình khi nói không.
Đi bất kì đâu trong cuộc sống
và bạn sẽ thấy những người nói không ở mọi nơi bởi vì với “không” bạn cảm thấy
thẩm quyền của mình – bạn là ai đó, bạn có thể nói không. Nói, “Thưa vâng” làm
cho bạn cảm thấy kém cỏi; bạn cảm thấy mình là cấp dưới của ai đó, là không ai
cả. Chỉ thế thì bạn mới nói “Thưa vâng.”
Có là tích cực và không là
tiêu cực.
Nhớ điều này: không là sự thoả
mãn bản ngã; có là phương pháp để khám phá cái ta. Không là việc làm mạnh cho bản
ngã; có là việc phá huỷ nó.
Trước hết tìm ra xem liệu bạn
có thể nói có hay không. Nếu bạn không thể nói có được, nếu không có khả năng
nói có, chỉ thế thì mới nói không.
Nhưng phương pháp của chúng ta
là trước hết cứ nói không đã; nếu không có khả năng nào nói không, chỉ thế thì,
với thái độ thất bại, chúng ta mới nói có.
Thử điều đó ngày nào đó xem
sao. Lấy điều đó như lời thề, rằng trong hai mươi tư giờ bạn sẽ cố gắng trong mọi
tình huống để bắt đầu với có. Nhìn thảnh thơi làm sao mà nó đem lại cho bạn. Những
điều tầm thường thế! -đứa trẻ hỏi xin đi xem phim. Nó sẽ đi; cái “không” của bạn
chẳng là gì cả. Ngược lại, cái “không” của bạn trở thành lời mời, cái “không” của
bạn trở thành hấp dẫn, bởi vì khi bạn làm mạnh cho bản ngã mình thì đứa trẻ
cũng cố làm mạnh cho bản ngã nó. Nó sẽ cố gắng chống lại cái không của bạn, và
nó biết cách làm cho cái không của bạn thành có, nó biết cách biến đổi điều đó.
Nó biết chỉ cần chút ít nỗ lực, khăng khăng, và cái không của bạn trở thành có.
Trong hai mươi bốn giờ, thử
theo đủ mọi cách với có. Bạn sẽ cảm thấy nhiều khó khăn vì thế thì bạn sẽ trở
nên nhận biết: ngay lập tức cái không tới trước! Trong bất kì cái gì, cái không
cũng đều tới trước -điều đó đã trở thành thói quen. Đừng dùng nó; dùng có, và
thế rồi xem cách cái có làm thảnh thơi bạn.
Nghĩ đúng nghĩa là bắt đầu
nghĩ với “có.” Điều đó không có nghĩa là bạn không thể dùng không; nó chỉ có
nghĩa là bắt đầu với có. Nhìn với tâm trí nói có. Và thế rồi nếu điều đó là
không thể được, nói không. Bạn sẽ không thấy nhiều điểm để nói không đâu nếu bạn
bắt đầu với có. Nếu bạn bắt đầu với không, bạn sẽ không tìm thấy nhiều điểm nói
có. Điểm bắt đầu nghĩa là chín mươi phần trăm được làm rồi. Sự bắt đầu của bạn
tô mầu cho mọi thứ, ngay cả cho cái kết thúc.
Nghĩ đúng nghĩa là nghĩ, nhưng
nghĩ với tâm trí thông cảm. Nghĩ với tâm trí nói có.
Cười xua rắc rối của bạn đi
Chỉ ngồi im lặng, tạo ra tiếng
khúc khích trong chính phần tinh tuý của bản thể bạn, cứ dường như toàn thân thể
bạn đang khúc khích hay cười. Bắt đầu đung đưa với tiếng cười đó và để cho nó
lan toả từ bụng tới toàn thân thể bạn – tay cười, chân cười, phát cuồng lên
trong nó. Trong hai mươi phút cứ cười thôi. Nếu nó đi tới rất ồn ào, ầm ĩ, cho
phép điều đó. Nếu nó đi tới im lặng, thế thì đôi khi im lặng, đôi khi ầm ĩ,
nhưng làm hai mươi phút cười.
Thế rồi nằm ra đất hay trên
sàn, duỗi dài người ra trên sàn, úp sấp người xuống. Nếu trời ấm bạn có thể làm
điều đó trong vườn, trên đất, điều đó sẽ tốt hơn nhiều. Nếu điều đó có thể được
thực hiện trần truồng thì lại còn tốt hơn nữa. Tiếp xúc với đất, toàn thân thể
nằm ra đó trên đất, và chỉ cảm thấy rằng đất là mẹ và bạn là con. Mất hút trong
cảm giác đó.
Hai mươi phút cười, rồi hai
mươi phút tiếp đất, tiếp xúc sâu sắc với đất. Thở cùng đất và cảm thấy là một với
đất. Chúng ta bắt nguồn từ đất và một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại nó. Sau
hai mươi phút tích năng lượng đó – bởi vì đất sẽ cho biết bao nhiêu là năng lượng
đến mức việc nhảy múa của bạn sẽ có phẩm chất khác cho nó – nhảy múa trong hai
mươi phút… như bất kì việc nhảy múa nào. Bật nhạc lên và nhảy múa.
Nếu điều đó là khó khăn, trời
lạnh, thế thì bạn có thể làm điều đó trong phòng. Hay khi trời nắng làm điều đó
ở ngoài trời và nếu trời rất lạnh, đắp chăn.
Tìm ra những cách thức và
phương tiện nhưng liên tục làm điều đó, và trong vòng sáu tới tám tháng bạn sẽ
thấy thay đổi lớn lao xảy ra theo cách riêng của chúng.
Xem tiếp Chương 2 - Quay về Mục lục