Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 4. Lắng
nghe thân thể
Thân thể không phải là kẻ thù của bạn, và khi thân thể đang nói điều gì
đó, làm theo tương ứng, bởi vì thân thể có trí huệ của riêng nó. Đừng quấy rối
nó, đừng cứ đi theo lối mòn tâm trí. Tôi không dạy các qui tắc cứng nhắc, tôi
đơn giản cho bạn cảm giác về nhận biết. Lắng nghe thân thể bạn.
Thân thể là người bạn của bạn; nó không phải là kẻ thù của bạn. Lắng nghe
ngôn ngữ của nó, giải mã ngôn ngữ của nó, và từ từ, khi bạn đi vào trong cuốn
sách của thân thể và bạn lật các trang của nó, bạn sẽ trở nên nhận biết về toàn
thể bí ẩn của cuộc sống. Nó được làm cô đặc trong thân thể bạn. Được khuếch đại
lên hàng triệu lần, nó là tất cả thế giới. Nhưng được cô đặc trong một công
thức nhỏ, nó có đó, hiện diện, trong thân thể bạn.
Tạo tiếp xúc với thân
thể
Bạn không trong tiếp xúc với nhiều điều trong thân thể mình, bạn chỉ mang
thân thể mình. Tiếp xúc nghĩa là sự nhạy cảm sâu sắc. Bạn thậm chí có thể không
cảm thấy thân thể mình. Chỉ khi bạn ốm mới xảy ra việc bạn cảm thấy thân thể
mình. Có đau đầu, thế thì bạn cảm thấy đầu; không đau đầu không có tiếp xúc với
đầu. Có đau chân, bạn trở nên nhận biết về chân. Bạn trở nên nhận biết chỉ khi
cái gì đó đi sai.
Nếu mọi thứ đều ổn thoả bạn vẫn còn hoàn toàn vô nhận biết, và thực sự,
đó là khoảnh khắc mà tiếp xúc có thể được thực hiện – khi mọi sự đều ổn thoả –
bởi vì khi cái gì đó đi sai thế thì tiếp xúc được thực hiện với ốm yếu, với cái
gì đó đã đi sai và mạnh khoẻ không còn đó nữa. Bạn bị đau đầu ngay bây giờ, thế
rồi đau đầu tới và bạn tạo ra tiếp xúc. Tiếp xúc được tạo ra không với đầu mà
với đau đầu. Với đầu tiếp xúc là có thể chỉ khi không có đau đầu và đầu tràn
đầy mạnh khoẻ. Nhưng chúng ta đã gần như mất khả năng này. Chúng ta không có
tiếp xúc nào khi chúng ta ổn thoả. Cho nên tiếp xúc của chúng ta chỉ là biện
pháp khẩn cấp. Có đau đầu: việc chữa trị nào đó là cần thiết, thuốc nào đó là
cần thiết, cái gì đó phải được làm, cho nên bạn tạo tiếp xúc và làm cái gì đó.
Thử tạo tiếp xúc với thân thể bạn khi mọi sự còn tốt. Nằm ra trên cỏ,
nhắm mắt lại và cảm thấy cảm giác đang diễn ra bên trong, sự mạnh khoẻ đang lăn
tăn bên trong. Nằm ra trong dòng sông. Nước đang chạm vào thân thể và mọi tế
bào đều được mát mẻ. Cảm thấy từ bên trong cái mát mẻ đó đi vào thế nào, từng
tế bào một, và đi sâu vào thân thể. Thân thể là hiện tượng vĩ đại, một trong
những phép màu của tự nhiên.
Ngồi dưới mặt trời. Để các tia nắng mặt trời xuyên vào thân thể. Cảm thấy
ấm áp khi nó đi vào bên trong, khi nó đi vào sâu hơn, khi nó chạm vào tế bào
máu bạn và đạt tới tận xương. Và mặt trời là cuộc sống, chính cội nguồn. Cho
nên với mắt nhắm, cảm thấy điều đang xảy ra. Vẫn còn tỉnh táo, quan sát và tận
hưởng. Dần dần bạn sẽ trở nên nhận biết về sự hài hoà rất tinh tế, âm nhạc rất
hay liên tục diễn ra bên trong. Thế thì bạn có sự tiếp xúc với thân thể; bằng
không bạn mang thân thể chết.
Điều đó giống thế này: người yêu chiếc xe hơi của mình có một kiểu tiếp
xúc và mối quan hệ với chiếc xe khác với người không có tình yêu. Người không
yêu xe xủa mình cứ lái nó đi và người đó đối xử với nó như một cái máy, nhưng
người yêu chiếc xe sẽ trở nên nhận biết ngay cả sự thay đổi nhỏ nhặt nhất trong
tâm trạng của chiếc xe, sự thay đổi tinh tế về tiếng máy. Cái gì đó đang thay
đổi trong chiếc xe và bỗng nhiên người đó sẽ trở nên nhận biết về điều đó.
Không ai khác đã nghe thấy điều đó; hành khách đang ngồi đó, họ đã không nghe
thấy điều đó. Nhưng một hơi chút thay đổi trong tiếng động cơ, bất kì cái gì
nhoáng lên, bất kì thay đổi nào, và người yêu chiếc xe sẽ trở nên nhận biết về
điều đó. Người đó có sự tiếp xúc sâu sắc. Người đó không chỉ lái xe, chiếc xe
không chỉ là cái máy; thay vì thế người đó đã lan toả bản thân mình vào trong
chiếc xe và người đó đã cho phép chiếc xe đi vào mình.
Thân thể bạn có thể được dùng như cái máy, thế thì bạn không cần rất nhạy
cảm về nó. Và thân thể cứ nói nhiều điều bạn chẳng bao giờ nghe thấy bởi vì bạn
không có tiếp xúc nào…
Hãy cảm thấy nhịp điệu. Nếu bạn đang trở nên hài hoà hơn với sự tồn tại
thế thì bạn đang trên đường đúng đấy. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy không hài hoà,
căng thẳng, nếu khổ não nảy sinh, run rẩy nảy sinh – bạn bắt đầu mất cảm giác
về phương hướng và bạn bắt đầu cảm thấy rằng mình là ngẫu nhiên, rằng dường như
chẳng có nghĩa gì – thế thì đó là chỉ dẫn rõ ràng rằng bạn đã rơi khỏi nhịp
điệu của sự tồn tại.
Ở Nga nghiên cứu mới đang diễn ra từ nhiều thập kỉ nay, và các nhà khoa
học đã kết luận nhiều điều. Một kết quả rất bộc lộ là thế này: rằng bất kì khi
nào một bệnh xảy ra, trong sáu tháng liên tục trước khi nó xảy ra, thân thể cứ
báo những tín hiệu cho bạn. Sáu tháng là thời gian dài thế! Một bệnh sắp xảy ra
vào năm 1975; vào giữa năm 1974 thân thể sẽ bắt đầu phát tín hiệu cho bạn –
nhưng bạn không nghe thấy, bạn không hiểu, bạn không biết. Khi bệnh này đã xảy
ra rồi, chỉ thế thì bạn mới trở nên nhận biết. Hay thậm chí thế rồi mà bạn vẫn
có thể không nhận biết – bác sĩ của bạn trước hết trở nên nhận biết rằng bạn có
rắc rối sâu sắc gì đó bên trong.
Một người làm nghiên cứu này trong nhiều năm đã làm ra các phim và máy
chụp có thể phát hiện ra bệnh trước khi nó thực tế xảy ra. Người đó nói rằng
bệnh này có thể được điều trị, và bệnh nhân sẽ chẳng bao giờ trở nên nhận biết
liệu nó có tồn tại hay không. Nếu ung thư đang sắp xảy ra sang năm thì nó có
thể được điều trị ngay bây giờ. Không có chỉ dẫn vật lí nào, nhưng trong điện
thân thể mọi sự đang thay đổi – không trong thân thể, trong điện thân thể,
trong sinh năng, mọi sự đang thay đổi. Trước hết chúng sẽ thay đổi ở trong sinh
năng và thế rồi chúng sẽ hạ xuống vật lí.
Nếu chúng có thể được điều trị ở tầng sinh năng thế thì chúng sẽ không
bao giờ đi tới thân thể vật lí. Bởi nghiên cứu này điều sẽ trở thành có thể
trong thế kỉ tới là không ai cần phải bị ốm, sẽ không cần đi tới bệnh viện nữa.
Trước khi bệnh thực tế xảy tới cho thân thể nó có thể được điều trị, nhưng nó
phải được phát hiện bởi thiết bị máy móc. Bạn không thể phát hiện ra được nó,
và bạn có đó đang sống trong thân thể. Không có tiếp xúc.
Bạn có thể đã nghe nhiều câu chuyện rằng các sannyasin Hindu, các rishis,
các Thiền sư, các khất sĩ Phật giáo, công bố về cái chết của họ trước khi điều
đó xảy ra. Và bạn có thể ngạc nhiên mà biết rằng tuyên bố đó bao giờ cũng được
đưa ra sáu tháng trước khi điều đó xảy ra – chưa bao giờ nhiều hơn, bao giờ
cũng sáu tháng trước. Nhiều thánh nhân đã tuyên bố rằng họ sắp chết, nhưng chỉ
sáu tháng trước đó. Điều đó không phải là ngẫu nhiên, sáu tháng đó là có ý
nghĩa. Trước khi thân thể vật lí chết, sinh năng bắt đầu chết, và người ở sâu
trong tiếp xúc với sinh năng của mình biết rằng bây giờ năng lượng đã bắt đầu co
lại. Cuộc sống nghĩa là lan toả, cái chết nghĩa là co lại. Người đó cảm thấy
rằng năng lượng sống đang co lại; người đó tuyên bố rằng mình sẽ chết trong
vòng sáu tháng. Các Thiền sư được biết thậm chí đã chọn cách chết – bởi vì họ
biết.
Ngày xưa chuyện xảy ra: một Thiền sư sắp chết, cho nên ông ấy yêu cầu các
đệ tử của mình, “Gợi ý cho ta cách chết, theo tư thế nào.” Người đó là người
hơi lập dị, chút ít gàn gàn, một ông già dở hơi nhưng rất đẹp.
Đệ tử của ông ấy bắt đầu cười; họ cho rằng ông ấy có thể đùa bởi vì ông
ấy bao giờ cũng đùa cợt. Cho nên ai đó gợi ý, “Hay là chết đứng trong góc
chùa?”
Người này nói, “Nhưng ta đã nghe câu chuyện rằng trong quá khứ một sư đã
chết đứng rồi, cho nên điều đó sẽ không hay nữa. Gợi ý cái gì đó độc đáo vào.”
Thế là ai đó nói, “Chết khi bước đi trong vườn vậy.”
Ông ấy nói, “Ta đã nghe nói rằng ai đó ở Trung Quốc có lần đã chết trong
khi bước đi.”
Thế rồi ai đó gợi ý một ý tưởng thực sự độc đáo: “Đứng trong shirshasana,
đầu lộn ngược xuống đất, và chết.” Không ai đã bao giờ chết khi đứng lộn đầu
cả, rất khó chết khi đứng lộn đầu. Ngay cả ngủ mà đứng lộn đầu cũng đã là không
thể được rồi, chết là quá khó. Ngay cả ngủ cũng là không thể được và chết là
giấc ngủ vĩ đại. Điều đó là không thể được – ngay cả ngủ thường cũng đã là không
thể được.
Người này chấp nhận ý tưởng này. Ông ấy thích nó. Ông ấy nói, “Điều này
tuyệt đấy.”
Họ nghĩ rằng ông ấy chỉ đùa, ai ngờ ông ấy đứng lộn đầu thật. Họ trở nên
sợ hãi: Ông ấy làm gì vậy? Và phải làm gì bây giờ? Và họ nghĩ ông ấy sắp chết.
Điều đó là kì quái – người chết lại đứng lộn đầu. Họ trở nên hoảng hồn, cho nên
ai đó gợi ý, “Ông ấy có bà chị ở tu viện gây đây, một ni cô lớn. Tới đón bà ấy.
Bà ấy là bà chị của người này và có thể làm cái gì đó với ông ấy. Bà ấy biết rõ
ông ấy.”
Bà chị tới. Tương truyền rằng bà ấy tới và nói, “Ikkyu” – Ikkyu là tên
của nhà sư này – “đừng có ngu xuẩn! Đây không phải là cách chết đâu.”
Ikkyu cười, nhảy xuống từ tư thế đầu lộn ngược, và nói, “Được rồi, vậy
cách đúng là gì?”
Bà ấy nói, “Ngồi theo padmasana, theo tư thế Phật, và chết. Đây không
phải là cách chết. Ông bao giờ cũng là người ngu – mọi người sẽ cười.”
Cho nên tương truyền ông ấy ngồi theo tư thế Phật và chết, và thế rồi bà
chị ra đi – một người tuyệt vời. Nhưng làm sao ông ấy có thể quyết định rằng ông
ấy sắp chết? Và thậm chí chọn tư thế nữa! Sinh năng bắt đầu co lại, ông ấy có
thể cảm thấy nó – nhưng việc cảm này chỉ tới khi bạn có tiếp xúc sâu sắc không
chỉ với bề mặt của thân thể mà với gốc rễ.
Cho nên trước hết cố ngày một nhạy cảm hơn về thân thể mình. Lắng nghe
nó; nó cứ nói nhiều điều, và bạn lại hướng nhiều về cái đầu tới mức bạn chẳng
bao giờ nghe nó. Bất kì khi nào có xung đột giữa tâm trí và thân thể bạn, thân
thể bạn gần như bao giờ cũng đúng hơn tâm trí bạn, bởi vì thân thể mang tính tự
nhiên, tâm trí bạn mang tính xã hội; thân thể thuộc vào tự nhiên bao la này,
còn tâm trí bạn thuộc vào xã hội của bạn, xã hội đặc thù của bạn, thời đại,
thời gian. Thân thể có gốc rễ sâu trong sự tồn tại, tâm trí chỉ vẩn vơ trên bề
mặt. Nhưng bạn bao giờ cũng nghe tâm trí, bạn chẳng bao giờ nghe thân thể. Bởi
thói quen lâu dài này mà tiếp xúc bị mất.
Bạn có trái tim, và trái tim là gốc rễ, nhưng bạn không có tiếp xúc nào.
Trước hết bắt đầu có tiếp xúc với thân thể mình. Chẳng mấy chốc bạn sẽ trở nên
nhận biết rằng toàn thân thể rung động quanh trung tâm của trái tim cũng như
toàn thể hệ mặt trời quay quanh mặt trời. Người Hindu đã gọi trái tim là mặt
trời của thân thể. Toàn thân thể là hệ thống mặt trời và chuyển động quanh trái
tim. Bạn trở nên sống động khi trái tim bắt đầu đập, bạn sẽ chết khi trái tim
dừng đập. Trái tim vẫn còn là trung tâm mặt trời của thân thể bạn. Trở nên tỉnh
táo với nó. Nhưng bạn có thể trở nên tỉnh táo, từ từ, chỉ nếu bạn trở nên tỉnh
táo với toàn thân thể.
Thực với bản thân
mình
Nhớ phải thực với bản thân mình. Làm thế nào? Ba điều phải ghi nhớ. Một,
đừng bao giờ nghe bất kì ai, điều họ nói bạn phải là: bao giờ cũng lắng nghe
tiếng nói bên trong của mình, điều bạn muốn là vậy. Bằng không toàn thể cuộc
sống của bạn sẽ bị phí hoài.
Cả nghìn lẻ một cám dỗ xung quanh bạn bởi vì nhiều người có đó rao bán
chuyện của họ. Đó là siêu thị, thế giới này, và mọi người đều quan tâm tới việc
bán cái của mình cho bạn; mọi người đều là người bán hàng. Nếu bạn nghe quá
nhiều người bán hàng bạn sẽ phát điên. Đừng nghe ai cả, nhắm mắt lại và nghe
tiếng nói bên trong. Đó chính là thiền tất cả là gì: lắng nghe tiếng nói bên
trong. Đây là điều đầu tiên.
Thế rồi điều thứ hai – nếu bạn đã làm điều thứ nhất chỉ thế thì điều thứ
hai mới trở thành có thể: đừng bao giờ đeo mặt nạ. Nếu bạn giận, giận. Điều đó
là mạo hiểm, nhưng đừng mỉm cười, bởi vì điều đó là không thật. Nhưng bạn đã
được dạy rằng khi bạn giận, mỉm cười; thế thì nụ cười của bạn trở thành giả
dối, mặt nạ,… chỉ là bài tập của môi, chẳng cái gì khác. Trái tim đầy giận dữ,
chất độc, và môi mỉm cười – bạn trở thành hiện tượng giả tạo.
Thế rồi điều khác cũng xảy ra: khi bạn muốn mỉm cười bạn không thể mỉm
cười được. Toàn thể cơ cấu của bạn bị lộn ngược bởi vì khi bạn muốn giận bạn
lại không giận, khi bạn muốn ghét bạn lại không ghét. Bây giờ bạn muốn yêu; đột
nhiên bạn thấy rằng cơ chế này không hoạt động. Bây giờ bạn muốn mỉm cười; bạn
phải ép buộc điều đó. Thực sự trái tim bạn đầy nụ cười và bạn muốn cười to,
nhưng bạn không thể cười to được, cái gì đó tắc nghẹn trong tim, cái gì đó tắc
nghẹn trong họng. Nụ cười không tới, hay cho dù nó tới, nó là nụ cười rất nhợt
nhạt và chết. Nó không làm bạn hạnh phúc. Bạn không sôi sục với nó. Nó không
toả ra quanh bạn.
Khi bạn muốn giận, giận. Chẳng có gì sai trong việc giận cả. Nếu bạn muốn
cười, cười. Chẳng có gì sai trong việc cười to. Dần dần bạn sẽ thấy rằng toàn
thể hệ thống đang vận hành. Khi nó vận hành, thực sự, nó rù rù êm êm quanh
mình, cũng như chiếc xe, khi mọi sự diễn ra tốt đẹp, nó chạy êm rù rù. Người
lái xe yêu xe biết rằng bây giờ mọi sự đều vận hành tốt, có sự thống nhất hữu
cơ – cái máy đang vận hành tốt. Bạn có thể thấy: bất kì khi nào máy móc của một
người đang chạy tốt, bạn có thể nghe thấy tiếng rù rù quanh người đó. Người đó
bước, nhưng bước đi của người đó có điệu vũ trong nó. Người đó nói, nhưng lời
của người đó mang tính thơ ca tinh tế trong chúng. Người đó nhìn vào bạn, và
người đó thực sự nhìn; nó không hờ hững, nó thực sự nồng nàn. Khi người đó chạm
vào bạn người đó thực sự chạm bạn; bạn có thể cảm thấy năng lượng của người đó
đi vào trong thân thể bạn, một luồng cuộc sống đang được truyền qua… bởi vì máy
móc của người đó đang vận hành tốt.
Đừng đeo mặt nạ; bằng không bạn sẽ tạo ra việc vận hành sai trong máy móc
của mình – các khối chắn. Có nhiều khối chắn trong thân thể bạn. Người đã từng
đàn áp giận dữ, quai hàm của người đó trở nên bị chốt chặt. Tất cả giận dữ dồn
lên quai hàm và rồi dừng lại ở đó. Tay người đó trở nên xấu. Chúng không có
chuyển động duyên dáng của vũ công, không, bởi vì cơn giận đi vào ngón tay – và
bị chốt lại. Nhớ đấy, giận dữ có hai nguồn cần được xả ra từ đó. Một nguồn là
răng, nguồn kia là ngón tay: bởi vì mọi con vật, khi chúng giận dữ – chúng sẽ
cắn bạn bằng răng hay chúng sẽ bắt đầu xé bạn bằng cẳng. Cho nên móng vuốt và
răng là hai điểm từ đó giận dữ được xả ra.
Tôi có hoài nghi rằng bất kì chỗ nào giận dữ bị đàn áp quá nhiều, mọi
người đều có rắc rối về răng. Răng của họ đi sai bởi vì quá quá nhiều năng
lượng có đó và chẳng bao giờ được xả ra. Và bất kì ai đàn áp giận dữ đều sẽ ăn
nhiều; người giận dữ bao giờ cũng sẽ ăn nhiều hơn bởi vì răng cần tập luyện nào
đó. Người giận dữ sẽ hút thuốc nhiều hơn. Người giận dữ sẽ nói nhiều hơn; họ có
thể trở thành người nói ám ảnh bởi vì, bằng cách nào đó, hàm cần luyện tập để
cho năng lượng được xả ra chút ít. Và tay của người giận dữ sẽ trở nên sần sùi,
xấu xí. Nếu năng lượng được xả ra chúng có thể trở thành bàn tay đẹp.
Nếu bạn đàn áp bất kì cái gì, trong thân thể có bộ phận nào đó, bộ phận
tương ứng, với xúc động đó. Nếu bạn không muốn khóc, mắt bạn sẽ mất vẻ rực rỡ
bởi vì nước mắt được cần tới; chúng là hiện tượng rất sống động. Thỉnh thoảng
khi bạn kêu khóc, thực sự bạn đi vào trong nó – bạn trở thành nó – và nước mắt
bắt đầu chảy xuống từ mắt bạn; mắt bạn được lau sạch, mắt bạn lại trở thành
tươi tắn, trẻ trung, và trong trắng. Đó là lí do tại sao đàn bà có mắt đẹp hơn,
bởi vì họ vẫn có thể khóc. Đàn ông đã đánh mất đôi mắt của mình bởi vì họ có
khái niệm sai rằng đàn ông không nên khóc. Nếu ai đó, đứa con trai nhỏ khóc,
ngay cả bố mẹ, người khác cũng đều nói, “Con làm gì vậy? Con có là kẻ yếu đuối
không đấy?” Vô nghĩa làm sao, bởi vì Thượng đế đã cho bạn – đàn ông, đàn bà –
cùng tuyến lệ. Nếu đàn ông không khóc, đáng ra sẽ phải không có tuyến lệ chứ.
Toán học đơn giản. Sao tuyến lệ lại tồn tại trong đàn ông theo cùng tỉ lệ như
chúng tồn tại trong đàn bà? Mắt cần kêu khóc, và điều thực sự đẹp là bạn có thể
kêu và khóc toàn tâm.
Nhớ, nếu bạn không thể kêu khóc toàn tâm, bạn cũng không thể cười được,
bởi vì đó là cực khác. Những người có thể cười cũng có thể khóc; những người
không thể khóc thì không thể cười được. Và đôi khi bạn có thể đã quan sát ở trẻ
con: nếu chúng cười to và lâu, chúng bắt đầu khóc – bởi vì cả hai điều này được
nối liền. Tôi đã nghe các bà mẹ nói với con mình, “Đừng cười quá nhiều; bằng
không con sẽ bắt đầu khóc đấy.” Thực sự đúng đấy, bởi vì hiện tượng là không
khác – cùng năng lượng chuyển sang các cực đối lập.
Điều thứ hai: đừng dùng mặt nạ – chân thực với bất kì giá nào.
Và điều thứ ba về tính đích thực: bao giờ cũng trong hiện tại – bởi vì
mọi cái giả tạo đều đi vào hoặc từ quá khứ hoặc từ tương lai. Cái đã qua là đã
qua rồi – đừng bận tâm về nó. Và đừng mang nó như gánh nặng; bằng không nó sẽ
không cho phép bạn được đích thực với hiện tại. Và tất cả những cái còn chưa
tới thì vẫn chưa tới – đừng bị bận tâm không cần thiết về tương lai; bằng không
điều đó sẽ đi vào hiện tại và phá huỷ nó. Chân thực với hiện tại, và thế thì
bạn sẽ đích thực. Ở đây – bây giờ là đích thực.
Thảnh thơi trong cuộc
sống như nó tới
Xã hội chắc chắn chuẩn bị bạn cho hoạt động, cho tham vọng, cho tốc độ,
cho tính hiệu quả. Nó không chuẩn bị cho bạn thảnh thơi và không làm gì cả và
nghỉ ngơi. Nó lên án mọi loại nghỉ ngơi là lười biếng. Nó lên án những người
không hoạt động điên cuồng – bởi vì toàn thể xã hội là hoạt động điên cuồng, cố
gắng đạt tới đâu đó. Không ai biết đâu cả, nhưng mọi người đều quan tâm: “Đi
nhanh hơn!”
Tôi đã nghe nói về một người đàn ông và vợ anh ta đang lái xe trên đường
nhanh hết mức họ có thể đi. Người vợ đang nói với đi nói lại với người đàn ông,
“Anh xem bản đồ đi.”
Còn người đàn ông nói, “Em im đi. Câm mồm! Anh là người lái xe. Chẳng
thành vấn đề chúng ta đang đi đâu, điều thành vấn đề là chúng ta đang đi với
tốc độ nào. Điều thực là tốc độ.” Chẳng ai biết trong thế giới này họ đang đi
đâu, và tại sao họ lại đi.
Có một giai thoại rất nổi tiếng về George Bernard Shaw. Ông ấy đi từ
London tới chỗ nào đó khác và người soát vé tới. Ông ta nhìn vào mọi túi của
mình, trong ba lô, ông ấy mở va li ra. Và người soát vé nói, “Tôi biết ông. Mọi
người đều biết ông. Ông là George Bernard Shaw. Ông là người nổi tiếng thế
giới. Vé phải có đó chứ, ông phải đã quên chỗ ông để nó rồi. Đừng lo. Cứ để nó
đấy.”
George Bernard Shaw nói với người này, “Ông không hiểu vấn đề của tôi.
Tôi không tìm vé chỉ để trình cho ông đâu. Tôi muốn biết tôi đang đi đâu. Cái
vé ngu xuẩn đó – nếu nó mất thì tôi cũng lạc luôn. Ông cho rằng tôi tìm vé cho
ông đấy à? Ông bảo tôi xem tôi đang đi đâu.”
Người soát vé nói, “Điều đó thì quá đáng. Tôi chỉ cố gắng giúp ông thôi.
Đừng có bị rối loạn. Có thể ông nhớ lại nó về sau vào lúc ông tới ga. Làm sao
tôi có thể nói ông đang đi đâu được?”
Nhưng mọi người đều trong cùng tình huống. Cũng tốt là không có người
soát vé tâm linh quanh đây, kiểm tra, “Bạn đang đi đâu?” Bằng không thì bạn sẽ
đơn giản đứng đấy mà chẳng câu trả lời nào. Bạn đã đi, không có hoài nghi gì về
điều đó cả. Toàn thể cuộc sống của mình bạn đã đi, đâu đó. Nhưng thực tế bạn
không biết mình đang đi đâu.
Bạn đạt tới nấm mồ, đấy là điều chắc chắn. Nhưng đấy là chỗ bạn không
định đi tới, chỗ không ai muốn tới, nhưng chung cuộc đều đạt tới. Đó là ga cuối
cùng nơi mọi con tàu đều kết thúc. Nếu bạn không có vé, đợi tới ga cuối cùng.
Và thế rồi họ nói, “Xuống tàu. Bây giờ tàu không đi đâu nữa.”
Toàn thể xã hội đều ăn khớp vì công việc. Đó là xã hội tham công tiếc
việc. Nó không muốn bạn học thảnh thơi, cho nên từ chính thời thơ ấu nó nhét
vào tâm trí bạn các ý tưởng chống lại thảnh thơi.
Tôi không bảo bạn thảnh thơi cả ngày. Làm công việc của bạn, nhưng tìm ra
thời gian nào đó cho bản thân mình, và điều đó có thể được tìm thấy chỉ trong
thảnh thơi. Và bạn sẽ ngạc nhiên rằng nếu bạn có thể thảnh thơi trong một hay
hai giờ trong mỗi hai mươi bốn giờ, nó sẽ cho bạn cái nhìn sâu sắc hơn vào bản
thân mình.
Nó sẽ thay đổi hành vi của bạn từ bên ngoài – bạn sẽ trở nên bình thản
hơn, yên tĩnh hơn. Nó sẽ thay đổi phẩm chất công việc của bạn – việc sẽ nghệ
thuật hơn hơn và duyên dáng hơn. Bạn sẽ phạm phải ít sai lầm hơn bạn vẫn thường
phạm trước đây, bởi vì bây giờ bạn ăn ý hơn, định tâm hơn.
Thảnh thơi có quyền năng kì diệu. Nó không phải là lười biếng. Người
lười, từ bên ngoài, có thể trông cứ dường như người đó không làm việc gì cả,
nhưng tâm trí người đó đi nhanh hết mức có thể; còn người thảnh thơi – thân thể
người đó được thảnh thơi, tâm trí người đó được thảnh thơi, trái tim người đó
được thảnh thơi.
Thảnh thơi trên cả ba tầng – thân thể, tâm trí, trái tim – trong hai giờ
người đó gần như vắng mặt. Trong hai giờ này thân thể người đó phục hồi, trái
tim người đó phục hồi, thông minh của người đó phục hồi, và bạn sẽ thấy trong
công việc của người đó mọi thứ đều phục hồi.
Người đó sẽ không phải là người thua – mặc dầu người đó sẽ không điên
cuồng thêm nữa, người đó sẽ không chạy đây đó một cách không cần thiết. Người
đó sẽ đi thẳng vào điểm người đó muốn đi. Và người đó sẽ làm những điều cần
được làm; người đó sẽ không làm điều tầm thường không cần thiết. Người đó sẽ
chỉ nói điều cần được nói. Lời của người đó sẽ trở thành vắn tắt như điện báo;
chuyển động của người đó sẽ trở thành duyên dáng; cuộc sống của người đó sẽ trở
thành thơ ca.
Thảnh thơi có thể biến đổi bạn thành những chiều cao đẹp đẽ như vậy – và
nó là kĩ thuật đơn giản thế. Chẳng có gì mấy trong nó; chỉ trong vài ngày bạn
sẽ thấy điều đó là khó bởi vì thói quen cũ. Để phá bỏ thói quen cũ, phải mất
vài ngày.
Với thảnh thơi ngày một sâu sắc hơn điều đó trở thành thiền.
Thiền là cái tên của thảnh thơi sâu sắc nhất.
Cho phép trí huệ của
thân thể
Thân thể có trí huệ vĩ đại – cho phép nó. Cho phép nó đi theo trí huệ
riêng của nó ngày một nhiều. Và bất kì khi nào bạn có thời gian, thảnh thơi. Để
việc thở tiếp diễn theo cách riêng của nó, đừng can thiệp. Thói quen can thiệp
của chúng ta đã trở nên bắt rễ tới mức bạn thậm chí không thể thở mà không can
thiệp vào. Nếu bạn quan sát việc thở, bạn sẽ lập tức thấy bạn đã bắt đầu can
thiệp vào: bạn bắt đầu lấy hơi thở sâu, hay bạn bắt đầu thở ra nhiều. Không cần
can thiệp chút nào. Để hơi thở như nó vẫn thế; thân thể biết đích xác nó cần
gì. Nếu nó cần nhiều ô xi nó sẽ thở nhiều; nếu nó cần ít ô xi nó sẽ thở ít.
Để điều đó cho thân thể! Trở nên tuyệt đối không can thiệp. Và bất kì khi
nào bạn cảm thấy bất kì căng thẳng nào, thảnh thơi phần đó. Và từ từ, từ từ…
trước hết bắt đầu trong khi bạn ngồi, nghỉ ngơi và thế rồi trong khi bạn đang
làm mọi thứ. Bạn đang lau nhà hay làm việc trong bếp hay trong văn phòng – giữ
lấy thảnh thơi đó. Hành động không cần là sự can thiệp vào trạng thái thảnh
thơi của bạn. Và thế thì có cái đẹp, cái đẹp lớn lao, cho hoạt động của bạn.
Hoạt động của bạn sẽ có hương vị của tính thiền.
Nhưng mọi người cứ làm nỗ lực không cần thiết. Đôi khi nỗ lực của họ là
rào chắn của họ; nỗ lực của họ là vấn đề họ đang tạo ra.
Có nhiều lộn xộn trong thành phố trong cơn bão tuyết lớn. Mulla Nasruddin
đi ra giúp một bà béo vào xe taxi. Sau một hồi xô đẩy và và trượt trên băng,
anh ta bảo bà ấy anh ta nghĩ anh ta không thể nào cho bà ấy vào được.
Bà ấy nói, “Vào á? Tôi đang cố gắng ra đây!” Quan sát…. Có những thứ mà
nếu bạn xô đẩy, bạn
sẽ lỡ. Đừng xô đẩy dòng sông chút nào, và đừng cố đi ngược dòng. Dòng
sông đang chảy tới đại dương theo cách riêng của nó – là một phần của nó, là
một phần của cuộc hành trình của nó. Nó sẽ đưa bạn tới điều tối thượng.
Nếu chúng ta thảnh thơi, chúng ta sẽ biết; nếu chúng ta không thảnh thơi,
chúng ta sẽ không biết. Thảnh thơi trở thành cánh cửa cho việc biết lớn lao đó
– chứng ngộ.
Xem tiếp Chương 5 - Quay về Mục lục