Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 21. Chứng
nghi bệnh
Câu hỏi: “Tôi thường xuyên lo nghĩ về thân thể mình,
rằng nó sẽ bị ốm. Thầy có thể cho tôi lời nguyên nào đó được không?”
Nếu bạn nghĩ quá nhiều về thân thể, thân thể trở nên
ốm, và khi thân thể trở nên ốm, một cách tự nhiên bạn nghĩ về nó còn nhiều hơn.
Thế thì nó trở thành cái vòng luẩn quẩn.
Ngay cả người mạnh khoẻ, người hoàn toàn mạnh khoẻ,
mà bắt đầu nghĩ về dạ dầy của mình – cách người đó sẽ tiêu hoá cái này cái nọ
và cái gì sẽ xảy ra – trong vòng hai mươi bốn giờ dạ dầy người đó sẽ bị rối
loạn. Và một khi nó bị rối loạn, người đó sẽ nghĩ nhiều hơn. Cho nên chẳng cái
gì về cơ bản là sai với thân thể. Chính là một ý tưởng đã trở nên lắng đọng
vào. Thuốc chẳng thể có ích bởi vì thuốc không thể chữa được ý. Cho nên bạn có
thể cứ đi hết bác sĩ nọ tới bác sĩ kia, từ ‘liệu pháp’ này sang ‘liệu pháp’
khác và chúng sẽ chẳng giúp ích gì mấy. Chúng thậm chí còn có thể quấy rối bạn
bởi vì thuốc của họ sẽ làm điều gì đó nhưng chúng sẽ không thể chữa được ý
tưởng này. Và không có bệnh nào khác ngoại trừ ý tưởng này. Cho nên thuốc của
họ sẽ có tác dụng về sau; chúng tất cả đều là chất độc.
Và bạn càng thất bại với bác sĩ, bạn càng trở nên
bận tâm với thân thể. Thế thì ý thức thân thể nảy sinh. Người ta trở nên rất dễ
bị đụng chạm về thân thể. Chỉ hơi chút thay đổi, hơi chút khó khăn, hơi chút
không thoải mái, và người ta bị lâm vào kinh hoàng. Thế rồi kinh hoàng lại giúp
cho thân thể trở nên ngày một bị rối loạn hơn.
Cho nên điều đầu tiên theo gợi ý của tôi là ở chỗ
bạn vứt bỏ ý tưởng này đi. Bắt đầu sống.
Ngày xưa chuyện xảy ra… Một người được bác sĩ bảo
rằng anh ta sẽ không sống quá sáu tháng. Người đó đã bị ốm trong hai mươi năm
và bị cả nghìn lẻ một loại bệnh tật. Tất cả những bệnh gì có thể xảy ra cho con
người đều xảy ra cho người đó. Các bác sĩ đều mệt mỏi; và người đó lại rất
giàu. Người đó là mắc chứng nghi bệnh, và chỉ vì mệt mỏi cùng cực mà bác sĩ
nói, “Anh không thể sống được nữa đâu nên quên nó đi. Sáu tháng nữa anh sẽ
chết; đó là điều chắc chắn. Bây giờ không ai có thể cứu anh được. Cho nên nếu
anh muốn sống, anh có thể sống trong sáu tháng.”
Người này nghĩ ‘Nếu mình sẽ chỉ sống được sáu tháng
nữa thì sao phải bận tâm tới thân thể nữa? Đằng nào nó cũng sẽ chết.’ Thế là
lần đầu tiên người đó dịch chuyển ý thức của mình. Người đó ra lệnh lấy quần áo
đẹp nhất, người đó mua xe hơi đẹp nhất, và người đó lập kế hoạch đi du lịch thế
giới. Người đó đi tới mọi nơi mà người đó bao giờ cũng muốn tới nhưng lại không
đi vì thân thể có chuyện. Người đó đã đi du lịch vòng quanh thế giới, ăn mọi
thứ người đó bao giờ cũng muốn ăn, làm tình với đàn bà, mua mọi thứ người đó
muốn… thực sự sống! Cái chết đang tới cho nên phỏng có ích gì mà kìm lại. Sau
sáu tháng khi người đó quay lại, người đó còn mạnh khoẻ hơn từ trước tới lúc
đó. Người đó sống thêm ba mươi năm nữa và vấn đề chẳng bao giờ quay lại!
Bạn phải vứt bỏ ý thức đó. Thiên nhiên liệu pháp là
tốt, lấy thí dụ vậy, bởi vì nó không phải là liệu pháp; nó chỉ là nghỉ ngơi.
Nhưng đừng trở thành người có ý thích kì cục, bằng không đó lại là bệnh tật.
Thiên nhiên liệu pháp trong bản thân nó không phải là liệu pháp; nó chỉ là cho
thân thể nghỉ ngơi, cho thân thể một tình huống để nó có thể trở nên hài hoà
với tự nhiên. Nó là việc làm hoà hợp với bản tính cố hữu; nó là một hình thức
không thuốc. Nhưng vấn đề với Thiên nhiên liệu pháp là ở chỗ nó có thể trở
thành ý thích kì cục. Thế thì ý thích kì cục còn nguy hiểm hơn bệnh tật. Và nó
rất hiếm hoi… Thiên nhiên liệu pháp giúp cho nhiều người, nhưng rất hiếm khi
người đã được Thiên nhiên liệu pháp giúp đỡ lại không trở nên ốm bởi bản thân
Thiên nhiên liệu pháp. Điều đó là rất hiếm; thế thì nó trở thành ý thích kì
cục. Người đó thường xuyên nghĩ ăn gì, không ăn gì, đi đâu, không đi đâu, và về
sinh thái và đủ mọi thứ.
Thế thì cuộc sống lại trở thành khó khăn. Bạn không
thể thở được bởi vì có biết bao nhiêu ô nhiễm trong không khí. Bạn không thể ăn
được trong khách sạn bởi vì mọi thứ không được chuẩn bị theo cách tự nhiên. Bạn
không thể ăn được cái này và bạn không thể ăn được cái kia, bởi vì bạn chỉ
thích thức ăn tự nhiên. Bạn không thể sống được trong thành phố. Và thế thì mọi
sự trở thành khó khăn.
Bao giờ cũng nhớ, Thiên nhiên liệu pháp chỉ là việc
nghỉ ngơi. Tốt – thỉnh thoảng cho dù không có lí do gì người ta vẫn nên đi tới
phòng khám Thiên nhiên liệu pháp và nghỉ ngơi trong hai, ba tuần, một tháng,
hai tháng, nhiều tới mức người ta có thể đảm đương được hàng năm và không bởi
lí do đặc biệt nào, chỉ để tận hưởng thiên nhiên và thức ăn thiên nhiên và tắm
nước, tắm hơi và xoa bóp. Không bởi lí do đặc biệt nào mà chỉ đơn giản vì vui
vẻ, niềm vui cực đỉnh của nó.
Nhưng vứt bỏ cái ý tưởng rằng bạn ốm đi. Và nghĩ về
ông vua bên trong, thân thể chỉ là cung điện.
Xem tiếp Chương 22 - Quay về Mục lục