Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 10. Bệnh
liên quan đến căng thẳng
Câu hỏi: “Tôi rất hay bị ốm và tôi nghĩ điều đó phải liên quan tới việc
tự trừng phạt mình quá nhiều. Thế rồi tôi cảm thấy không được nối với trung tâm
của mình thêm nữa và thân thể rơi vào ốm yếu.”
Mọi người phải hiểu sự vận hành của thân thể mình. Nếu bạn cố gắng làm
cái gì đó nhiều hơn mức thân thể có thể chịu đựng, thế thì sớm hay muộn bạn sẽ
bị ốm.
Có giới hạn nào đó bạn có thể cố gắng chống lại thân thể, nhưng điều đó
không diễn ra mãi được. Bạn có thể làm việc quá vất vả. Điều đó có thể trông
không quá vất vả cho người khác, nhưng đấy không phải là vấn đề. Thân thể bạn
không thể chịu đựng được đến thế; nó phải nghỉ. Và kết quả toàn bộ sẽ là như
nhau. Thay vì làm việc trong hai, ba tuần và rồi nghỉ trong hai hay ba tuần,
làm việc cả sáu tuần và giảm công việc xuống một nửa… số học đơn giản.
Và điều này là rất nguy hiểm bởi vì nó có thể phá huỷ nhiều thứ mỏng manh
trong thân thể – liên tục làm việc quá tải và rồi bị cạn kiệt, suy nhược, và
nằm trên giường và cảm thấy tồi tệ về toàn bộ sự việc. Giảm tốc độ bạn lại, đi
chậm thôi và làm nó theo cách chung chung. Chẳng hạn, không bước theo cách bạn
vẫn bước. Bước chậm, thở chậm, nói chậm. Ăn chậm; nếu bạn thường ăn hai mươi
phút, để ra bốn mươi phút ăn. Tắm chậm; nếu bạn thường mất mười phút tắm, để ra
hai mươi phút tắm. Khắp mọi nơi, các hoạt động nên giảm đi một nửa.
Đấy không chỉ là vấn đề công việc chuyên môn của bạn. Cả hai mươi tư giờ
nên giảm đi, tốc độ nên đưa về tối thiểu, một nửa. Đấy phải là sự thay đổi của toàn
thể hình mẫu và phong cách sống. Nói chậm… ngay cả đọc cũng chậm, bởi vì tâm
trí có khuynh hướng làm mọi thứ theo cách đặc biệt.
Một người mang tính làm việc quá nhiều sẽ đọc nhanh, sẽ nói nhanh, sẽ ăn
nhanh; đó là sự ám ảnh. Bất kì điều gì người đó làm, người đó sẽ làm nhanh,
ngay cả khi không có nhu cầu. Cho dù người đó đi dạo buổi sáng, người đó sẽ đi
nhanh. Chẳng đi đâu cả… đấy chỉ là đi dạo, và bạn có đi hai hay ba dặm thì cũng
đâu có gì khác biệt. Nhưng người bị ám ảnh bởi tốc độ thì bao giờ cũng đi
nhanh. Đây chính là cơ chế tự động của người đó, hành vi máy móc tự động. Nó
trở thành gần như có sẵn. Cho nên dừng điều này lại.
Từ hôm nay, giảm mọi thứ còn một nửa. Đứng lên từ từ, bước đi chậm rãi.
Và điều đó cũng sẽ cho bạn một nhận biết rất sâu sắc nữa, bởi vì khi bạn làm
điều gì đó rất chậm – chẳng hạn, đưa tay bạn lên rất chậm – bạn trở nên tỉnh
táo rất sâu về nó. Khi bạn di chuyển nó nhanh bạn làm nó một cách máy móc.
Nếu bạn muốn làm chậm lại, bạn sẽ phải làm chậm một cách có ý thức; không
có cách khác.
Và đấy không phải là vấn đề khả năng. Đấy đơn giản là vấn đề tốc độ. Mọi
người đều có tốc độ riêng của mình và người ta nên di chuyển theo tốc độ của
riêng mình. Điều đó là tự nhiên cho bạn, nó chẳng liên quan gì tới khả năng cả.
Bạn có thể làm đủ việc với ngần ấy chuyển động, và tôi nghĩ bạn sẽ có khả năng
làm hơn. Một khi bạn đi tới nhịp độ đúng của mình, bạn sẽ có khả năng làm nhiều
hơn nữa.
Điều đó sẽ không phải là cuồng nhiệt, nó sẽ diễn ra trôi chảy hơn, và bạn
sẽ có khả năng làm nhiều hơn nữa. Có những công nhân chậm chạp, nhưng sự chậm
chạp có phẩm chất riêng của nó. Và thực tế những phẩm chất đó lại là phẩm chất
tốt hơn. Người công nhân nhanh nhẹn có thể làm tốt về định lượng. Người đó có
thể tạo ra nhiều thứ về số lượng, nhưng về chất lượng người đó không bao giờ có
thể rất tốt. Người công nhân chậm là hoàn hảo hơn về chất lượng. Toàn thể năng
lượng của người đó chuyển vào trong chiều hướng chất lượng. Số lượng có thể
không nhiều, nhưng số lượng thực sự không phải là vấn đề.
Nếu bạn có thể làm vài điều, nhưng là những điều thực đẹp, gần hoàn hảo,
bạn cảm thấy rất hạnh phúc và được hoàn thành. Không cần phải làm nhiều thứ.
Nếu bạn thậm chí có thể làm một thứ mà cho bạn sự mãn nguyện toàn bộ, thế
là đủ; cuộc sống của bạn được hoàn thành. Bạn có thể cứ làm nhiều điều và chẳng
cái gì hoàn thành cho bạn và mọi thứ đều làm cho bạn buồn nôn và phát ốm. Phỏng
có ích gì về điều đó? Và không có tiêu chí.
Vài điều cơ sở phải được hiểu. Không có điều như bản tính con người chung
chung. Có nhiều bản tính con người như có bằng ấy con người, cho nên không có
tiêu chí. Ai đó là người chạy nhanh, ai đó là người đi chậm. Họ không thể được
so sánh bởi vì cả hai là tách biệt, cả hai là cá nhân và duy nhất toàn bộ. Cho
nên đừng lo nghĩ về điều đó. Điều này là do việc so sánh. Bạn thấy rằng ai đó
đang làm nhiều và chẳng bao giờ đi ngủ còn bạn làm cái gì đó và phải đi ngủ, và
do vậy bạn cảm thấy tồi tệ và nghĩ khả năng của bạn không có nhiều như nó đáng
phải có.
Nhưng người đó là ai và sao bạn so sánh bản thân mình với người đó? Bạn
là bạn, người đó là người đó. Nếu người đó bị buộc phải bắt đầu đi chậm, người
đó có thể bắt đầu ốm. Thế thì điều đó sẽ đi ngược lại với bản tính của người
đó. Điều bạn đang làm đi ngược lại bản tính bạn – nên lắng nghe bản tính của bạn.
Bao giờ cũng lắng nhe thân thể mình. Nó thì thào, nó chưa bao giờ la to,
bởi vì nó không thể la hét được. Chỉ trong thì thào nó mới cho bạn thông điệp.
Nếu bạn tỉnh táo, bạn sẽ có khả năng hiểu nó. Và thân thể có trí huệ của riêng
nó còn sâu sắc hơn nhiều so với tâm trí. Tâm trí còn chưa trưởng thành. Thân
thể đã có đó mà không có tâm trí trong hàng nghìn năm. Tâm trí chỉ là kẻ tới
sau. Nó chưa biết gì nhiều. Tất cả những điều cơ sở thân thể vẫn giữ trong kiểm
soát riêng của nó. Chỉ những cái vô dụng mới được trao cho tâm trí – nghĩ; nghĩ
về triết học và Thượng đế và địa ngục và chính trị.
Những chức năng cơ sở nhất – thở, tiêu hoá, tuần hoàn máu – đều dưới sự
kiểm soát của thân thể, trong khi chỉ những thứ xa hoa mới được trao cho tâm
trí.
Cho nên lắng nghe thân thể, và đừng bao giờ so sánh. Trước đây chưa bao
giờ có người như bạn và sau này cũng chẳng bao giờ có cả. Bạn là tuyệt đối duy
nhất – quá khứ, hiện tại, tương lai. Cho nên bạn không thể so sánh các dấu vết
với bất kì ai và bạn không thể nào bắt chước bất kì ai.
Xem tiếp Chương 11 - Quay về Mục lục