Osho - Cân bằng thân tâm
Chương 33.
Bạn không là thân thể
Nếu người ta cảm thấy bị đồng nhất với thân thể,
người ta bao giờ cũng vội vã, do đó mới có sự hấp tấp phương Tây, do đó mới có
sự ám ảnh phương Tây với tốc độ. Về cơ bản đó là sự đồng nhất với thân thể.
Cuộc sống đang chạy nhanh, tuột ra khỏi bàn tay bạn – làm điều gì đó và làm nó
ngay tức khắc, và phải vội vàng bằng không bạn sẽ lỡ. Và tìm ra những cách thức
tốt hơn để làm nó, cách thức nhanh hơn để làm nó. Tốc độ đã trở thành chứng
cuồng dại. Làm sao đạt tới chỗ nào đó với tốc độ lớn hơn; điều đó đã trở thành
mối quan tâm duy nhất. Tại sao bạn muốn đạt tới chẳng phải là mối quan tâm của
ai. Sao ngay chỗ đầu tiên bạn lại muốn đi tới đó? Điều đó không phải là vấn đề,
nhưng bạn phải đạt tới nhanh hơn. Và khoảnh khắc bạn đạt tới đó bạn bắt đầu
nghĩ tới việc đạt tới chỗ nào đó khác.
Tâm trí vẫn còn trong trạng thái sốt thường xuyên.
Điều này căn bản là vì chúng ta đã bị đồng nhất với ngoại vi, và thân thể sắp
sửa chết, cho nên cái chết ám ảnh người ta. Ở phương Tây cái chết vẫn là điều
kiêng kị. Một điều kiêng kị đã bị phá vỡ – kiêng kị về dục – nhưng điều kiêng
kị thứ hai, còn sâu sắc hơn điều kiêng kị thứ nhất, vẫn tồn tại. Nó cần một Freud
nào đó phá vỡ điều kiêng kị này. Mọi người không nói về cái chết, hay cho dù họ
nói, họ nói một cách hoa mĩ – rằng con người đã đi tới thượng đế, tới cõi trời,
đã đi tới nơi nghỉ vĩnh hằng. Nhưng nếu con người chỉ sống trong thân thể, con
người vẫn chưa đi đâu cả. Con người chết, đơn giản chết – cát bụi trở về với
cát bụi. Và người đã đi vào thân thể khác không bao giờ ở đây trong thân thể
này, bởi vì người đó không bao giờ trở nên nhận biết về nó; người này vẫn còn
hoàn toàn quên lãng về nó.
Cách khác là trở nên tỉnh táo về tâm thức bên trong
của mình. Thân thể nặng nề, rất nổi bật, rõ ràng, thấy được, chạm được, hữu
hình. Tâm thức không thấy được, không mấy trên bề mặt. Người ta phải tìm kiếm
nó, người ta phải đào sâu. Điều đó cần nỗ lực, điều đó cần cam kết thường xuyên
để thám hiểm bản thể riêng của người ta. Đó là cuộc hành trình, nhưng một khi
bạn bắt đầu cảm thấy bản thân mình là tâm thức, bạn sống trong một thế giới
hoàn toàn khác. Thế thì không có vội vàng bởi vì tâm thức là vĩnh hằng, và
không có lo nghĩ bởi vì tâm thức biết không có bệnh tật, không có cái chết,
không có thất bại.
Thế thì không cần tìm kiếm bất kì cái gì khác. Thân
thể thiếu mọi thứ, do đó nó tạo ra ham muốn tiếp ham muốn; thân thể là kẻ ăn
xin. Nhưng tâm thức là hoàng đế – nó sở hữu toàn thế giới, nó là người chủ.
Một khi bạn đã biết tới khuôn mặt của bản thể bên
trong của mình, bạn trở nên được thảnh thơi. Thế thì cuộc sống không còn là ham
muốn mà là lễ hội. Thế thì mọi thứ đã được cho: các vì sao và mặt trăng và mặt
trời và núi đồi và dòng sông và mọi người – tất cả đều được cho. Bạn phải bắt
đầu việc sống nó.
Điều này phải trở thành việc thám hiểm của bạn. Đây
là điều cuộc sống tất cả là gì: việc thám hiểm trong tâm thức. Nó có đó nhưng
nó là kho báu giấu kín. Và một cách tự nhiên, khi bạn có kho báu, bạn giữ nó ẩn
kín sâu bên dưới cho nên không ai có thể đánh cắp được nó. Thượng đế đã đặt tâm
thức tại cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn. Thân thể là hành lang, nó không phải
là căn phòng bên trong nhất. Nhưng nhiều người đơn giản sống trong hành lang và
họ nghĩ đây là cuộc sống; họ chưa bao giờ đi vào ngôi nhà của bản thể mình.
Để cuộc sống trở thành cuộc hành trình vào cái ta
riêng của bạn. Dùng thân thể, yêu thân thể – nó là cơ chế đẹp, món quà quí giá,
bí ẩn của nó thật lớn lao – nhưng đừng trở nên bị đồng nhất với nó. Thân thể
cũng giống như máy bay và bạn là phi công. Máy bay là đẹp và rất hữu dụng,
nhưng phi công không phải là máy bay và phi công phải nhớ rằng mình là phân
biệt, cách xa, tách rời, xa xăm, xa xôi. Phi công là người chủ của phương tiện.
Cho nên dùng thân thể như phương tiện nhưng để tâm
thức được lên ngôi.
Xem tiếp Chương 34 - Quay về
Mục lục